Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 235: giáo viên mới.\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 235: giáo viên mới.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ cầm quyển từ điển Oxford giống như đói như khát.
Trong cơ thể có cây sinh mạng, cho dù không có cách nào giống An Nam Tú như vậy, kiến thức trong sách được sao chép trực tiếp vào trong đầu, nhưng độ học tập của Lý Lộ Từ vẫn vượt xa trước, so với thời gian sau khi ăn xong quả Trường sinh thân thể còn tốt hơn gấp mấy lần.
Lý Lộ Từ chỉ cảm thấy ánh mắt cùng với ngón tay giở sách có phần không theo kịp với đầu óc.
IELTS và TOEFL dường như không có bất kì khó khăn nào, thậm chí Lý Lộ Từ còn đang muốn tham gia Olimpic trí nhớ thế giới, giải đó tiền thưởng cũng không thấp.
Tuy nhiên cho dù có trí nhớ hơn người bình thường, Olimpic trí nhớ thế giới có nhiều hạng mục cũng cần được huấn luyện, Lý Lộ Từ thực sự có dự định này, cũng không thể muốn tham gia là tham gia ngay được, huống hồ hắn cũng cảm thấy cái đó đối với người khác là không công bằng, đây là sự dối trá của hắn.
Thắng cũng không vẻ vang, lúc mình cầm tiền thưởng và cúp An Nam Tú nhất định sẽ thất vọng, bởi vì Tô Mạc Già cho rằng là nữ thần chuyển kiếp, An Nam Tú cực kỳ phản cảm thậm chí sẽ nói lời thô tục.
Lý Lộ Từ chẳng theo đuổi phẩm hạnh cao thượng gì cả, chỉ là lúc có chút năng lực, theo đuổi những cái phù hợp với tinh thần của bản thân thì cũng là bản năng mà thôi. Giống như nhiều người cho dù là lừa gạt để lập nghiệp, sau này giàu có rồi cũng đặt việc làm từ thiện lên hàng đầu.
Đương nhiên, cái loại người tính tình cực đoan, tư tưởng ích kỉ này sẽ không vậy, bọn họ theo đuổi khoái cảm tâm lí u ám cũng như việc người khác thỏa mãn với đạo đức vậy.

Lý Lộ Từ thắng An Tri Thủy kỳ thật không thể nói là gian dối, thắng nhẹ nhàng mới là gian dối, chỉ có điều cho dù không dựa vào quả Trường Sinh, hắn cũng có thể thắng với thành tích như vậy, bởi vì hắn vốn không phải là người ngu ngốc.
Lý Lộ Từ lật một quyển sách, Lý liền nhìn thấy An Nam Tú con kiến Đại Bá Vương Long đi tới.
- Tối nay không được.
Lý Lộ Từ khoát tay áo.
- Lý Bán Trang ngủ rồi.
An Nam Tú đợi đã lâu.
-Cô ấy tối nay uống rất nhiều nước trái cây.
-Tôi có thể làm cho cơ thể cô ta cảm thấy không muốn tiểu tiện.
-Không được.
-Đáng ghét.
An Nam Tú rất thất vọng, cầm con kiến đại Bá Vương Long đánh Lý Lộ Từ.
-Trừ khi cô muốn để Lý Tử biết cô là An Nam Tú biến thành, cô tới từ Thiên Vân thần cảnh, không phải là người Trái đất.
Lý Lộ Từ bắt lấy con kiến đại Bá Vương Long, đột nhiên cảm thấy nếu món đồ chơi này có linh trí, thì nhất định sẽ hạnh phúc đến nhường nào… Lý Lộ Từ nóng mặt, không ngờ chính mình cũng hâm mộ việc con kiến đại Bá Vương Long đó được An Nam Tú ôm vào lòng.
An Nam Tú cau mày , nói lẩm bẩm một cách bất mãn, miệng mắng Lý Lộ Từ rồi từ từ trở về phòng. Trước kia An Nam Tú không muốn để cho người ta biết cô đến từ Thiên Vân thần cảnh thuần túy chỉ là cảm giác ưu việc muốn làm người quan sát thế giới này mà thôi, có chút ý thức cảnh giác sau khi bị thương. Đương nhiên bây giờ nguyên nhân không phải như thế, Lý Bán Trang một khi biết An Nam Tú đến từ Thiên Vân thần cảnh, nói không chừng sẽ vô cùng bài xích An Nam Tú, lo lắng An Nam Tú đem anh trai của cô ấy tới Thiên Vân thần cảnh và không bao giờ trở lạigặp Lý Bán Trang mặt nữa, khẳng định Lý Bán Trang sẽ phá hỏng chuyện của mình và Lý Lộ Từ, càng có khuynh hướng lôi kéo quan hệ Lý Lộ Từ và An Tri Thủy.
Đối với Lý Bán Trang, Lý Lộ Từ là người rất quan trọng, An Nam Tú không thể không kiêng dè, cho nên hiện tại sẽ không để cho Lý Bán Trang biết chuyện này.
Lý Lộ Từ nhìn An Nam Tú than thở, đóng cửa, trên khuôn mặt thoáng mỉm cười, kỳ thật hắn cũng có ý mỗi tối đều ôm cô một cái, dỗ dành cô ngủ, đưa cho cô một cái chăn tốt, hôn lên hai má mềm non non của cô sau đó lại rời khỏi.
Sáng sớm dậy, Lý Lộ Từ liền cảm giác trên cổ bị cái gì đó buộc lại vậy, kéo kéo, chỉ là sợi bông bình thường, vừa kéo vừa đứng lên, liền nhìn thấy cái sợi bông này thông qua kẽ hở dưới của cửa, kéo dài đến phòng An Nam Tú.
Lý Lộ Từ không biết làm thế nào, đi qua đi lại một cách nhẹ nhàng đẩy cửa phòng An Nam Tú, đêm hôm qua sau khi An Nam Tú trở về phòng vẫn nghĩ tới Lý Lộ Từ, không hiểu tại sao hắn không kể chuyện xưa cho cô nghe, không ngủ được, thừa lúc Lý Lộ Từ ngủ lại làm chuyện này, thật khiến người ta dở khóc dở cười.
Lý Lộ Từ lúc nhìn cô ấy ngủ liền bĩu môi không vui, cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô, sau đó mới đi chuẩn bị bữa sáng, An Nam Tú mười bốn tuổi cũng tốt mà An Nam Tú hai mươi tư tuổi cũng tốt như thế, chung quy cũng đều là do Lý Lộ Từ tận tâm tận lực chăm sóc tiểu công chúa này.
Hôm nay có tiết thực vật học, Lý Lộ Từ sáng sớm đã gọi Mã Đức Lý, nhờ cậu ta giữ chỗ cho, Lý Lộ Từ thực sự rất khâm phục tinh thần của bọn họ, đêm qua chơi suốt đêm, hôm nay vì được nhìn thấy Kiều Niệm Nô không ngờ vẫn có tinh thần đi học. Chỉ sợ là đến lúc làm chuyên đề của chuyên ngành họ cũng không nhiệt tình như vậy.
Từ lúc phát hiện Kiều Niệm Nô cực kỳ giống nhân vật nữ chính trong game “Săn thiên sứ ma nữ”, bọn Mã Đức Lý yêu thiên nhiên một cách cuồng nhiệt, yêu cây cuồng nhiệt, ngay cả khi họ không chọn môn này cũng kéo xuống.
Mặc dù đây không phải là môn tự chọn nhưng học sinh nam đến rất nhiều, lớp học ban đầu rộng rãi giờ đã ngồi đầy, thậm chí còn mang ghế nhỏ ngồi ở đằng sau, còn có gã núp trong góc phòng cầm một ống kính tele, ngắm ngay về phía đài phát biểu, Đại Học Quốc gia nhiều nhân tài như thế, cái kiểu gì cũng có.
Lúc bọn Mã Đức Lý mở to mắt đi vào lớp học, tiếng chuông vào lớp đã vang lên nhưng Kiều Niệm Nô vẫn không xuất hiện.
Ở Đại Học Quốc gia, ngoại trừ những người tuổi cao vẫn tuân theo các giáo sư ở trong lớp, rất ít giáo viên đến muộn, có quy định giao toàn bộ quyền hành ở lớp học cho giáo viên, yêu cầu đối với giáo sư chuyên nghiệp cũng nghiêm khắc hơn các trường khác rất nhiều. Các giáo viên ở trường khác cũng rất hâm mộ chuyện này, không sợ việc sinh viên sẽ phàn nàn về các quy tắc này.
Đợi vài phút nữa, nhiều người bắt đầu lo lắng tại sao Kiều Niệm Nô hôm nay không đi dạy, người mang theo máy chụp ảnh và chiếc ống kính tele kia thì bắt đầu chụp ảnh những nữ sinh xinh đẹp trong lớp, mà những nữ sinh xinh đẹp này đối với việc chụp ảnh chuyên nghiệp thường thường không có sức chống cự, cả đám giả vờ không để ý, lại như vô ý tạo nhiều tư thế xúc động lòng người, giống như người mẫu xe hơi nhìn thấy máy ảnh tốt, ống kính tốt sẽ cười càng đẹp.
Nhìn thấy cậu chuyển hướng camera sang An Tri Thủy, bạn ngồi cạnh An Tri Thủy và Lý Lộ Từ đổi vị trí, đúng lúc ngăn trở.

-Cậu gọi điện thoại cho giáo sư Kiều đi?
An Tri Thủy nói khẽ.
-Cậu là lớp trưởng, cậu gọi đi.
Lý Lộ Từ lấy điện thoại ra, sau đó lại cất vào, nhìn An Tri Thủy cười cười.
-Mình….mình sẽ không nhỏ mọn như vậy nữa, không quản việc cậu lui tới với những cô gái khác… huống chi là là giáo sư.
An Tri Thủy mặt đỏ hồng, khóe miệng tươi cười có ngượng ngùng, còn có chút ngọt ngào, nhỏ giọng nói:
-Huống hồ chúng ta cũng không phải là bạn trai bạn gái của nhau… mình sẽ không ghen mù quáng như thế nữa.
-Vậy mình gọi.
Lý Lộ Từ bây giờ mới gọi điện cho Kiều Niệm Nô.
-Làm sao thế?
An Tri Thủy nhìn Lý Tộ Từ không nói gì đã cắt đứt điện thoại
-Không có người nghe máy.
Lý Lộ Từ nói một cách kì lạ.
- Đại khái có việc gì gấp chăng. Phòng Giáo vụ yêu cầu giáo viên không thể vô cớ nghỉ dạy, trước tiên phải xin phép, sau đó thông báo đổi giáo sư lâm thời. Có thể hôm nay đi ngang qua phòng Giáo vụ không nhìn thấy.
An Tri Thủy đoán.
-Không thì chúng ta tới thư viện học đi.
Lý Lộ Từ gợi ý.
-Không đi đâu.
Giáo viên không tới, ở đây tốn thời gian, An Tri Thủy muốn đi, nhưng cô còn chưa trốn tiết.
-Chờ thêm một lát nữa nếu giáo viên không đến thì mình đi giải tán lớp học.
An Tri Thủy là phó chủ tịch hội học sinh, phụ trách học tập và kỉ luật.
Những học sinh của tiết này không dám đi, nhưng những người này do thiếu kiên nhẫn chờ đợi nên cũng đã về, An Tri Thủy cũng không thể quản bọn họ.
Một lát sau, An Tri Thủy nghĩ đã đến lúc nên giải tán lớp học, một người trẻ tuổi đi đến.
Lớp học lập tức yên tĩnh, mặc dù người trẻ tuổi này không phải là Kiều Niệm Nô, nhưng đều có áo choàng dài, mặt lạnh lùng, cũng như Kiều Niệm Nô mặt mày lạnh lùng xa cách làm cho người ta kính trọng nhưng giữ khoảng cách, chỉ có điều Kiều Niện Nô quyến rũ yêu dị, người trẻ tuổi này thực sự lộ ra một cái gì đó giống như cảm giác áp bách cao cao tại thượng.
-Lý….

Người trẻ tuổi đi vào trong lớp học nhìn thoáng qua, há miệng thở dốc, nói một chữ liền nuốt vào, sau đó đứng ở của lớp, không đi vào, cũng không rời khỏi chỗ đó.
-Cô dạy thay giáo viên Kiều sao?
Vì có chút cảm giác là người này gần giống giáo viên Kiều nên một học sinh đi ra cửa hỏi nhỏ.
-Tiết gì?
Người trẻ tuổi đó hỏi.
-Tiết thực vật, cô không phải à?
Học sinh đó có chút hơi thất vọng, không chỉ có học sinh nam nhìn giáo viên xinh đẹp mới có hứng thú, nữ sinh cũng vậy, vì lúc về các cô ấy có thể bàn tán về cách ăn mặc của giáo sư xinh đẹp, cùng với việc liệu cô ta có câu dẫn nam sinh hay không.
-Thực vật học? Trên thế giớ này ngoại trừ tôi ra, ai thực sự hiểu được thực vật học?
Người trẻ tuổi đó hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng học, đứng lên trên bục giảng.
Lớp học lặng ngắt như tờ, người trẻ tuổi đó so với tất cả học sinh có lớn hơn một chút, nhưng nếu miễn cưỡng nói là cùng lứa tuổi cũng coi có thể. Đại học Quốc gia có ngươi mười hai tuổi là sinh viên năm nhất, mươi lăm tuổi tốt nghiệp đại học làm nghiên cứu sinh, còn nghe nói Kiều Niệm Nô hai mươi tuổi đã là nghiên cứu viên, nhìn thấy một giáo viên trẻ đứng trên bục mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng tất cả đều tin.
-Đây là giáo sư đó ư? Mới tới sao?
An Tri Thủy nhìn lên cô gái xinh đẹp trên bục giảng có chút khâm phục người trẻ tuổi đó.
-Cô ta không phải là giáo viên…
Lý Lộ Từ muốn lập tức biến mất.
-Có thể như thế sao? Cô ấy muốn bắt đầu bài giảng rồi.
An Tri Thủy nhìn người trẻ tuổi kia cầm phấn viết.
-Cô ta sẽ không giảng bài.
Lý lộ Từ thở dài.
-Mình và cậu cá cược nhé, nhất định cô ta sẽ nói nhân loại, không nhận thức rằng thực vật chính là mục tiêu tiến hóa cuối cùng của sinh vật, vốn không có tư cách nghiên cứu thực vật học.
An Tri Thủy kinh ngạc nhìn Lý Lộ Từ, nếu cô giáo nói như thế là hoàn toàn không có căn cứ khoa học. Không có khoa học nào ủng hộ luận điểm đó cả.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.