Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 305: Lưu manh.\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 305: Lưu manh.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Từ nhỏ An Tri Thủy chính là bé ngoan, bé ngoan không chỉ có học tập tốt, còn phải ngũ giảng tứ mỹ. Học sinh ưu tú như vậy sao lại tin tưởng ngụy khoa học được? Mà trong lòng An Tri Thủy, khí công chính là ngụy khoa học, luyện khí công còn không bằng mỗi ngày kiên trì chạy bộ nửa giờ. An Tri Thủy vẫn làm vậy, thân thể cũng tốt, từ nhỏ đến lớn thậm chí rất ít bị cảm.
Nhưng cho dù trong đầu đã hình thành nhận thức như vậy, những gì tận mắt nhìn thấy vẫn rất dễ dàng lay động quan niệm cũ. Lý Lộ Từ vẫn chỉ là người bình thường, tuy rằng thân thể khỏe mạnh có thể giành giải nhất chạy bền năm nghìn mét, nhưng An Tri Thủy chưa từng nghĩ đến hắn có thể đấm vỡ tảng đá lớn, hay đại loại như thế.
Một đầu ngón tay cắm vào bên trong thân cây, lực nén ép còn mạnh hơn đấm vỡ tảng đá, quả thực không thể tin nổi.
An Tri Thủy tự mình thực nghiệm một chút. Cô không thể tưởng tượng được thân cây cứng rắn làm đầu ngón tay mình đau đến chết như vậy trước mặt Lý Lộ Từ cũng chỉ là đậu hủ mà thôi.
Đây là khí công. An Tri Thủy cảm giác khí công của Lý Lộ Từ rất lợi hại, quan trọng nhất là loại khí công này có thể kéo dài tuổi thọ, trì hoãn già cả. An Tri Thủy lo lắng nếu mình không học, thật sự sẽ có cảnh An lão thái thái và cháu trai ngoan, lúc đó hối hận thì đã muộn.
Lúc đó, trong mắt Lý Lộ Từ mình đã biến thành bà già, một bà già có thể cho rất nhiều đứa bé kẹo và đồ chơi, không có chút hấp dẫn nào.
Lý Lộ Từ hỏi An Tri Thủy muốn học khí công hay không, An Tri Thủy không chút do dự gật đầu.
- Sau khi học khí công, em có thể đâm thủng thân cây không?
An Tri Thủy hỏi.
- Đương nhiên là được!

Lý Lộ Từ lại đâm vào trong thân cây một chút.
- Làm mẫu một lần được rồi!
An Tri Thủy lớn tiếng ngăn cản Lý Lộ Từ.
- Mấy cái cây này là tài nguyên công cộng, anh không thể tùy ý phá hư.
- Anh cứ nghĩ sau khi em học khí công, cũng muốn đâm thủng thân cây này báo thù!
Lý Lộ Từ nói.
- Em không có rảnh như vậy!
An Tri Thủy sờ thân cây, an ủi nó, sau đó nói:
- Học như thế nào? Khi nào bắt đầu?
- Để anh kiểm tra thân thể của em đã…
- Không được!
An Tri Thủy đỏ mặt, không phải đang chơi trò bác sĩ và bệnh nhân, hơn nữa lúc chơi thân thể bé gái cũng không thể bị bé trai kiểm tra.
- Anh chỉ muốn xem thân thể em có mẫn cảm với khí công hay không, mới có thể xem xét em thích hợp học tập khí công hay không.
Lý Lộ Từ làm bộ làm dáng, lập tức biến thành đại sư huấn luyện khí công.
Xem ra không phải như mình nghĩ. An Tri Thủy đứng ở chỗ đó, ánh mắt tò mò lại sợ hãi chờ Lý Lộ Từ kiểm tra. Dù sao cũng không biết gì cả, có chút khẩn trương.
Lý Lộ Từ cầm tay An Tri Thủy, nhắm hai mắt lại.
Đứng dưới cây cối, sinh mệnh lực nồng đậm nhất. Lý Lộ Từ vừa nhắm mắt, trong đầu lập tức hiện ra vô số điểm sáng nhỏ mênh mông như sương. Đốm sáng ngưng tụ thành từng đoàn, mỗi đoàn đại biểu cho sinh mệnh lực một thân cây. Nếu năng lực cảm thụ sinh mệnh lực của Lý Lộ Từ mạnh hơn một chút, đốm sáng nhỏ này sẽ hoàn toàn ngưng tụ thành hình cây cối, mà không phải một đoàn mơ hồ như bây giờ.
Lý Lộ Từ có thể cảm giác sinh mệnh lực của An Tri Thủy, trong số người thường có thể xem là tràn ngập sức sống. Thân thể cô không tồi, theo cách nói của An Nam Tú, nếu Lý Lộ Từ hoàn toàn nắm giữ “sinh mệnh pháp tắc”, có thể căn cứ mức độ tràn ngập sinh mệnh trên thân thể người để phán đoán có nơi nào từng bị thương tổn, suy thoái hoặc bệnh tật, có tình trạng không khỏe mạnh.
Đốm sáng trên người An Tri Thủy phân bố vô cùng cân đối, không có chỗ nào ảm đạm, nói rõ thân thể cô vô cùng khỏe mạnh, không có bệnh tật gì bí ẩn.
Lý Lộ Từ mở mắt, cảm thấy trái tim mình nhảy lên. Cây sinh mệnh bao bọc trái tim mở ra, một cỗ sinh mệnh lực mạnh mẽ tràn ra cánh tay, chui vào trong lòng bàn tay An Tri Thủy.
An Tri Thủy vốn đang nhắm mắt, cũng kinh ngạc mở mắt ra cảm thấy có gì đó chui vào lòng bàn tay mình, ngứa, nóng, cứ như mình đang nằm trong bồn tắm lớn, được cột nước mát xa thân thể.
Cảm giác ngứa chui vào trong cánh tay An Tri Thủy, sau đó lại chui vào ngực. An Tri Thủy mắc cỡ đỏ mặt mở hai mắt, nhìn chằm chằm Lý Lộ Từ. Ngứa dạo một vòng quanh bộ ngực trắng nõn mịn màng, da thịt nhẵn nhụi. Vốn có cảm giác hơi phình trướng, lại nóng nóng như đang ngâm mình trong suối nước nóng. May mắn chỉ ngứa trong chốc lát, lại đột nhiên di chuyển xuống dưới.
- Lý Lộ Từ! Có phải anh đang cố ý đùa giỡn lưu manh hay không?
An Tri Thủy đỏ bừng hai má, muốn rút tay ra khỏi Lý Lộ Từ, nhưng rõ ràng hắn chỉ nắm nhẹ nhàng, An Tri Thủy lại không thể rút ra, giống như có cái gì dính chặt giữa cô và Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ không nói gì. Hắn vẫn chỉ là tay mơ, không thể tùy tiện phân tâm, chú trọng khống chế cỗ nhiệt khí. Kỳ thật hiện tại Lý Lộ Từ chỉ xem An Tri Thủy là một đoàn sinh mệnh lực mà thôi, căn bản không có ý gì khác. Đoàn sinh mệnh lực kia đến từ cây sinh mệnh, căn nguyên thuần khiết, tự như một tế bào phôi thai, chuẩn bị để dựng dục một sinh mệnh mới phát triển.
Thân hình An Tri Thủy đã mềm nhũn, ngứa chui vào tiểu phúc, ấm áp, trướng trướng, khiến cô cảm giác hình như có thai. Ngứa chui khắp nơi, đảo quanh bụng, khiến An Tri Thủy cảm thấy bụng cũng phình lên, nhưng cúi đầu nhìn vẫn bằng phẳng như bình thường.
-Lý Lộ Từ, đồ bại hoại, lưu manh… mau thả em ra!
Vừa rồi thân hình còn nóng, mềm không có khí lực, An Tri Thủy đột nhiên cứng người không dám nhúc nhích. Không ngờ ngứa chỉ dừng trong bụng một chút, liền nhẹ nhàng xẹt qua giữa hai chân. Thân hình An Tri Thủy run lên, nổi hết cả da gà, ngực kịch liệt phập phồng, hai má đỏ ửng… Xong rồi, giống như có đôi khi không biết đang làm gì, nhưng lại biết là rất xấu xa. Như thời trung học, đang đoan chính ngồi trên bàn học làm bài tập, đột nhiên lại cọ xát hai chân một chút lại thấy rất thoải mái, khiến An Tri Thủy xấu hổ không dám làm động tác đó nữa.

May mắn, chỉ có một chút, ngứa lại chạy xuống hai chân. Tuy rằng vẫn là bộ vị mẫn cảm của cô gái, nhưng vẫn tốt hơn nhiều. An Tri Thủy thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng không đứng được, dựa vào trong lòng Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ tự nhiên ôm lấy cô, qua một lúc lâu mới buông cô ra.
An Tri Thủy thở dốc một hồi, cuối cùng có sức tức giận, dùng sức đấm ngực Lý Lộ Từ, khóc hô:
- Anh dám đùa giỡn lưu manh! Nhìn em không đánh anh, nhìn em đánh anh, anh dám lưu manh! Lưu manh, đồ lưu manh! Đồ lưu manh, đồ lưu manh!
- Anh đâu có đùa giỡn lưu manh gì? Khí công chính là như vậy mà.
Lý Lộ Từ không hiểu lắm, hắn chỉ nắm tay An Tri Thủy không buông ra mà thôi, thân thể An Tri Thủy cảm thấy thế nào hắn làm sao biết được.
- Lưu manh! Lưu manh!
An Tri Thủy không chịu buông tha, càng cảm thấy xấu hổ không chịu nổi. Mới trước đây vì cảm giác này mà sợ hãi mình sẽ biến thành gái hư, liền không dám như vậy nữa. May mắn mình không cố ý, có thể tha thứ bản thân. Nhưng hiện tại đã lớn, hiểu được chuyện đó, không ngờ Lý Lộ Từ lại cho cô cảm giác như vậy. Trước mắt người bạn nam mà mình thích lại như vậy, An Tri Thủy thực sự cảm thấy hư hỏng.
- Dừng tay!
Một cây quải trượng bỗng dưng đập xuống, khiến Lý Lộ Từ trúng một gậy.
Thật ra Lý Lộ Từ không cảm thấy đau, nhưng An Tri Thủy lại hoảng sợ, không dám múa may tay đấm nữa, vừa sợ vừa giận nhìn người đánh Lý Lộ Từ.
- Thầy Vương!
Lý Lộ Từ xấu hổ cười cười, thái độ vẫn rất lễ phép, chào lão nhân đánh hắn một gậy.
- A, là Lý đồng học và An tiểu thư, không sao chứ?
Thầy Vương vội vàng buông xuống quải trượng, khẩn trương hỏi.
- Không sao.
Lý Lộ Từ sờ sờ đầu. Thầy Vương chính là người gặp mặt một chút ở Bắc Thành, cuối cùng khiến nhiều sơn thôn bắc thành xuất huyết một chút. Lý Lộ Từ thường xuyên đến chung cư, ngẫu nhiên sẽ nói chuyện với giáo sư Vương, cũng tính có quen biết.
- Không sao là tốt rồi. Già rồi, không theo kịp thời đại, nghe thấy lưu manh là sốt ruột, lại không chú ý thanh niên nói chuyện yêu đương đang đùa giỡn!
Thầy Vương thấy Lý Lộ Từ thực sự không có việc gì, cũng yên lòng.
- Vương gia gia, chúng cháu đang đùa, không phải yêu đương!
An Tri Thủy vội vàng phủ nhận, lại quên mình đang trong lòng Lý Lộ Từ.
- Làm phiền rồi!
Thầy Vương xác nhận Lý Lộ Từ không có việc gì sau, cười cười có lỗi :
- Các cháu cứ tiếp tục, ông đi đây.
Nhìn thấy thầy Vương đi rồi, An Tri Thủy mới nhớ đẩy Lý Lộ Từ ra, khẩn trương kiễng chân sờ đầu Lý Lộ Từ, vừa oán trách vừa đau lòng:
- Đều tại anh, đau không?
- Đau chứ, sờ cho anh một cái liền thoải mái một chút!
Lý Lộ Từ cúi đầu xuống, để ngón tay mềm mại nhẵn nhụi của An Tri Thủy sờ tới sờ lui, hóa ra da đầu được vuốt ve cũng sẽ rất thoải mái.
An Tri Thủy còn thực sự vuốt, vừa chú ý đến sắc mặt Lý Lộ Từ, sợ làm đau hắn, lại vẫn không có đụng đến vết sưng, xem ra thực sự không sao cả, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Có điều nhìn vẻ mặt Lý Lộ Từ càng ngày càng say mê, An Tri Thủy mới tỉnh lại, vội vàng thu tay.

- Anh… Ngón tay anh còn có thể đâm thủng thân cây!
- Khi đó anh đang vận công mà. Lúc nãy không có vận công!
Lý Lộ Từ cười ha hả, bị vạch trần cũng không xấu hổ.
- Không thèm để ý đến anh!
An Tri Thủy lườm hắn một cái, xoay người chạy đến xích đu ngồi xuống.
Lý Lộ Từ chạy theo, nhẹ nhàng đẩy xích đu.
Giữa trưa hè nóng bức, dưới tán cây gió lạnh phất phơ, làn váy thiếu nữ tung tay theo xích đu, cặp chân trắng nõn còn chói mắt hơn mặt trời, xẹt qua một vòng cung xinh đẹp trong không trung.
Nhìn Lý Lộ Từ vẫn không nói gì, lẳng lặng giúp mình đẩy xích đu, An Tri Thủy rốt cục quay lại nhìn hắn một cái.
Lý Lộ Từ cười cười, tiếp tục nhẹ nhàng đẩy.
Lát sau, An Tri Thủy lại nhìn hắn một chút, hừ một tiếng nhẹ nhàng.
Lý Lộ Từ tiếp tục đẩy.
Lại một lát sau, An Tri Thủy liếc nhìn hắn, khóe miệng hơi nghiêng.
Lý Lộ Từ không đẩy nữa.
An Tri Thủy nhíu mày, mân mê miệng, giả vờ tức giận.
Lý Lộ Từ lại đột nhiên bế cô lên. An Tri Thủy kinh hô một tiếng, vừa định kêu lưu manh, lại sợ thầy Vương ở gần đó, khẩn trương ngậm miệng.
Lý Lộ Từ ôm cô ngồi trên xích đu, đẩy lên cao. An Tri Thủy rốt cục sợ hãi kêu ra tiếng, ôm cổ Lý Lộ Từ, chui vào trong lòng hắn, không dám động dậy, muốn nói gì cũng sợ đến mức quên mất.
Xích đu cứ như vậy phi lên cao rồi hạ xuống. Lý Lộ Từ ôm lấy cô, lại giống như mọc rễ trên ghế xích đu, căn bản không lo ngã xuống.
Lý Lộ Từ ôm ấp khiến người ta yên tâm, ôm chặt lấy cô, không khiến An Tri Thủy cảm thấy lảo đảo. An Tri Thủy ôm cổ hắn, khóe mắt nhìn thấy không trung phiêu động, như là mình đang bay.
- Thích không?
Lý Lộ Từ cười nhìn cô.
- Thích!
An Tri Thủy đỏ mặt gật đầu. Bởi vì hiện tại kỳ thật không cần ôm cổ Lý Lộ Từ, nhưng cô không muốn buông ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.