Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 333: Hiệp sĩ cua tung hoành.\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 333: Hiệp sĩ cua tung hoành.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
-Thi Thi nói anh rất lợi hại, chúng em đánh không bằng anh. Tóm lại, phải trừ cái loại hậu họa này đi mới được. Bằng không những cô gái cũng không dám đi học, những chàng trai gặp phải những chuyện thế này nếu như ngẩng đầu thách thức thì sẽ bị đánh, cứ thế mãi nên không ai dám ngẩng đầu, bỏ mặc cho các cô gái bị ức hiếp. Tinh thần trọng nghĩa của những tên con trai đều bị đám người này bóp chết tươi. Bọn họ tội ác tày trời, đáng ghét y như cái lão quan tòa Nam Kinh kia đó, anh có biết không?
Triệu Tráo nói ngày càng hợp tình hợp lý.
Lý Lộ Từ thở dài, làm thế nào để nói chuyện với nữ sinh mới mười mấy tuổi đầy nhiệt huyết đây? Nhưng có một số đạo lý Triệu Tráo nói rất đúng, chuyện đó cứ thế mãi thì không được, không chỉ tổn thương đến một số nữ sinh, còn làm cho những học sinh cao trung tận mắt nhìn thấy sự lạnh lùng của xã hội, không được học hỏi vì chính nghĩa, anh dũng hăng hái ra tay giúp đỡ, chỉ được học tính ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân mình, điều này tiềm ẩn tính tiêu cực ảnh hưởng đến đạo đức lối sống trong xã hội, thực sự khiến lòng người ta trở nên lạnh giá đi.
- Nói xong rồi chứ ? tôi thấy một trăm ngàn ít quá, hai trăm ngàn nhé!
Kim Ô nhìn thấy Lý Lộ Từ giáo huấn Triệu Tráo, Lý Lộ Từ trông không có vẻ như là thằng ngốc nghếch, nghe tiếng về bối cảnh chống lưng cho Kim Ô lại không thể thành thật phục tùng ư? Hai trăm ngàn thật sự không nhiều, năm người, mỗi người cũng chỉ bốn mươi ngàn mà thôi, số tiền này đối với phần đông gia đình ở Trung Hải mà nói thì cũng chẳng đáng là bao nhiêu.
- Anh Lý Bạch, Triệu Tráo làm chuyện này không tốt nhưng những người này quả thật là người xấu. Anh bắt bọn họ lại đi!
Lần trước Lý Thi Thi và anh Lý Bạch cùng đi bắt ba kẻ xấu, cô tin tưởng mười phần với anh Lý Bạch. Anh Lý Bạch chính là chính nghĩa trong lòng cô.
- Được rồi, huỷ quán đi.
Lý Lộ Từ không thay đổi sắc mặt quay đầu nhìn Kim Ô.
- A, to gan lớn giọng nhỉ, mày là ai vậy?
Kim Ô vô cùng giận dữ nhưng giả vờ cười.
- Hiệp sĩ cua.
Lý Lộ Từ nói.

Kim Ô cười ha hả lên, những người ngồi hai bên Học viện quán xem cảnh náo nhiệt cũng cười to lên, danh tiếng của hiệp sĩ cua không nhỏ, rất nổi tiếng trên mạng, nhưng chưa bao giờ có ai tự xưng mình là hiệp sĩ cua, cái tên này không thể sánh bằng Batman, một chút uy phong cũng không có, cái tên ấychỉ là cách gọi để trêu chọc thôi.
Triệu Tráo bịt mặt lại, Lý Lộ Từ đến là để diễn hài à? Xem ra cũng hay đấy, hiệu quả cũng không tồi.
- Anh ấy thật sự à hiệp sĩ cua mà.
Nhìn thấy Lý Lộ Từ tự nhận mình như thế, Lý Thi Thi cũng nói nhỏ.
- Não cậu hư rồi à ?
Triệu Tráo trừng mắt nhìn Lý Thi Thi.
- Cậu mới hư não thì có, cậu không chú ý à, đánh không lại thì mới gọi anh Lý Bạch. Nếu như nghe lời tớ sớm một chút thì đã thương lượng với anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ giúp chúng ta giải quyết rồi.
Lý Thi Thi phản bác.
- Vậy sao được, mặc kệ là chuyệngì xảy ra đi chăng nữa cũng phải tự thân cố gắng trước, chỉ nghĩ đến việc ỷ lại nhờ vả người khác là không được.
Triệu Tráo không phục.
- Hiệp sĩ cua, được rồi, mày là hiệp sĩ cua, nếu mày là hiệp sĩ cua, thì tao là Kim Cang! Sẽ giết chết mày, một lát tao sẽ ôm hai con búp bê này chơi trò lái máy bay.
Kim Ô cảm thấy chuyện cười này thật hay, tự mình cười rộ lên.
Tự nhiên được cổ động, bọn học viên cũng cười rộ lên, nhưng tiếng cười thể hiện sự thô tục thái quá.
- Mày có biết tại sao tao được gọi là hiệp sĩ cua không? Bởi vì tao phải tung hoành.
Lý Lộ Từ xoa nắn nấm đấm.
- Chúng mày cùng lên đi.
- Thằng nhãi, đừng có điên!
Kim Ô nói thế nhưng lại nháy mắt với người hai bên. Lý Lộ Từ mới nãy dùng một cước đá văng cửa đi vào thật là có chút bản lĩnh. Kim Ô tính dùng kế dụ dỗ, trước thì đánh Lý Lộ Từ thành tên ngốc, xem hắn còn kiêu căng nữa không.
Hơn hai mươi học viên hai bên đều đứng dậy, Quần Ẩu hoàn toàn không lo lắng gì cả.
- Các cậu đi ra đi.
Lý Lộ Từ chỉ ba nam sinh và Triệu Tráo.
Ban am sinh còn muốn tỏ vẻ nghĩa khí, bị Lý Lộ Từ hung tợn trừng mắt một cái, lập tức chạy ra ngoài.
- Em cũng đi ra.
Lý Lộ Từ nói với Triệu Tráo.
- Em muốn xem.
Triệu Tráo muốn xem coi Lý Lộ Từ có lợi hại như lời của Lý Thi Thi không, huống chi cô ta cũng hơi lo lắng, cái tên ngốc Lý Lộ Từ tự cho mình võ công thiên hạ đệ nhất, nếu lỡ như đánh không lại, Triệu Tráo vẫn có thể giúp hắn, tuy cũng chẳng nên tích sự gì, nhưng Triệu Tráo tuyệt đối không phải là hạng người bỏ mặc bạn không cứu.
Lý Lộ Từ nắm thắt lưng của Triệu Tráo đẩy cô ấy đi ra.
- Em muốn xem sao?
Lý Lộ Từ hỏi Lý Thi Thi.
Lý Thi Thi cảm động gật gật đầu.
Lý Lộ Từ mặc kệ cô ta, sờ sờ đầu cô ta, sau đó lấy tấm ván cửa ở dưới đất che cho Lý Thi Thi, sau đó nói với Kim Ô:
- Bắt đầu đi.
- A!
- Ai…
- Anh ơi…
- Tôi…

- Cái tên này
- Cánh tay gãy rồi…
Trong phòng đánh nhau không ngừng, Triệu Tráo và ba tên nam sinh nhìn qua khe vách, chỉ thấy mơ mơ hồ hồ bóng người, võ quán Trung Hoa bay tới bay lui, la lên vô cùng thảm thiết, mấy người vô cùng khẩn trương, giống như không kịp thở vậy.
- Thình thịch.
Cánh cửa ngã xuống, Triệu Tráo và ba tên nam sinh đứng ngay trứơc cửa, trong phòng có một loạt người đang nằm, chỉ có hai người đang đứng, Lý Lộ Từ và Lý Thi Thi.
Lý Lộ Từ vỗ vỗ tay, nắm tay Lý Thi Thi, trừng mắt nhìn Triệu Tráo đang rên rỉ.
- Còn không đi, đánh xong rồi.
Triệu Tráo cúi đầu, thành khẩn đứng sau Lý Lộ Từ.
Đuổi ba tên nam sinh kia đi, Lý Lộ Từ đối đãi như vậy là khách sáo lắm rồi, lấy số điện thoại của mình cũng lưu cho chúng, nhưng ba tên nam sinh này cũng có chút ngốc ngếch, người bình thường bất luận chuyện gì cũng không dám đi theo Triệu Tráo làm chuyện ngu xuẩn thế này. Cái gọi là nhìn người ta làm chuyện ngốc ngếch thì là người dưng, còn khuyên người ta đừng làm chuyện ngốc, thì gọi là bạn bè, cùng làm chuyện ngốc ngếch thì gọi là bạn bè sống chết có nhau.
- Sau này em làm chuyện ngốc ngếch đừng kéo Thi Thi vào, tự tìm đến cái chết thì mặc kệ em, đừng lôi kéo người khác.
Cho dù Triệu Tráo giúp Lý Thi Thi, Lý Lộ Từ vẫn không để ý đến, những người thông minh trong xã hội này, người có lý trí không có tưởng tượng nhiều như thế, nếu như Kim Ô bọn chúng nhất thời kích động, không nghĩ đến hậu quả mà làm ra những chuyện cường bạo thì làm sao? Cuộc đời hai nữ sinh đều xong rồi. Cho dù tính chất của chuyện này cực kỳ ác liệt, phó hiệu trưởng gì, trưởng công an gì đều chẳng đáng gì, chẳng khống chế được gì cả, nhưng bắn chết Kim Ô rồi đối với Triệu Tráo và Lý Thi Thi, còn có người nhà của cô ấy mà nói hoàn toàn là vô ích.
- Vâng, biết rồi,
Triệu Tráo gật gật đầu, đặc biệt cung kính và quy thuận.
- Chuyện này ba mẹ em biết không ?
Lý Lộ Từ tứ giận hỏi.
- Không biết, để họ biết thì em chẳng phải là xong rồi sao?
Triệu Tráo nói nhỏ.
- Em muốn bị ba mẹ mắng chết hay muốn bị bọn cặn bã kia đùa giỡn đến chết?
Lý Lộ Từ cũng không sợ làm tổn thương đến lòng tự tôn của một người con gái, hắn chẳng qua là gia sư của Triệu Tráo, nếu không hắn thật sự muốn tát cho cô ta vài bạt tay để tỉnh ngộ trở lại.
- Anh Lý Bạch, em biết sai rồi, sau này em sẽ không như thế nữa, em sẽ giống như Thi Thi, có chuyện gì em sẽ gọi điện hỏi thăm anh trứơc ?
Triệu Tráo lôi tay của Lý Lộ Từ cầu xin tha thứ, cái vẻ mặt bướng bỉnh đã biến mất đi đâu rồi.
- Cậu đừng làm tớ buồn nôn.
Lý Thi Thi cười rộ lên, Lý Lộ Từ bỏ tay cô ta ra rồi gọi điện cho Kiều Niệm Nô.
- Tôi biết rồi, thân phận của anh Lý cục trưởng Từ Hải đã biết rồi. Sau này gặp chuyện thế này, trực tiếp liên hệ Lý cục trưởng là được rồi.
Lý Lộ Từ và Kiều Niệm Nô nói chuyện xảy ra hôm nay, Kiều Niệm Nô trực tiếp lưu lại cho Lý Lộ Từ một số điện thoại.
- Cám ơn cô, tôi có một cô em gái đang học ở thành phố, không nghĩ rằng vẫn có một số người muốn quấy rầy nó, sợ có hậu hoạn gì xảy ra.
Lý Lộ Từ yên tâm rồi.
-Lý Thi Thi à ?
Kiều Niệm Nô cười.
- Cô cũng biết à
Lý Lộ Từ kì thực cũng chẳng ngạc nhiên.
- Thực ra anh cũng chẳng cần phải nhất thiết ra mặt, Lý Thi Thi…
Kiều Niệm Nô ngừng lại một chút.
- Đúng rồi, thiệp mời điện tử của vũ hội tôi đã chuyển đến cho anh rồi, anh có thể thông qua thiệp mời để người chuyên môn ở khách sạn Cẩm An tiếp đãi và sắp chỗ.
- Cô Kiều, cô cố ý hại tôi.
Lý Lộ Từ nghĩ đến chuyện này, nhưng không nhờ đến sự giúp đỡ của Kiều Niệm Nô, hố thì cũng hố rồi, không còn cách nào để tính toán nữa.

- Hiểu rồi sao? Diễm phúc không dễ hưởng thụ thế này đâu.
Kiều Niệm Nô cười to vào điện thoại, có ý chế nhạo.
- Tôi hưởng diễm phúc gì chứ? Đến lúc đó một đống người nhìn chằm chằm vào tôi giống như có gai nhọn đâm sau lưng, tôi còn không biết khiêu vũ nữa, nhảy xấu hoắc, sau đó thì An Tri Thuỷ kế bên sẽ giận dữ, tôi lại phải suy nghĩ tốn nước miếng đi dụ cô ấy vui trở lại nữa.
- Tối hôm đó anh nắm tóc tôi cũng không tính?
Tiếng nói của Kiều Niệm Nô lạnh lùng ngạo mạn.
- Anh kiếm một người phụ nữ có dáng người được như tôi xem? Cái khác thì không nói tới, so về dáng người, An Tri Thủy vẫn không đáng để xem rồi, còn về An Nam Tú… cô ta có dáng sao?
Kiều Niệm Nô nói xong thì tắt điện thoại, Lý Lộ Từ tức giận nhìn điện thoại, bỏ vào trong túi áo, người phụ nữ này thật kiêu ngạo. Tối hôm đó Lý Lộ Từ không nhìn thấy rõ, chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi, lại nói, bộ ngực và mông của An Nam Tú không đầy đặn bằng Kiều Niệm Nô mà thôi, nhưng vẫn đẹp, vị tất đã thua kém ai.
Còn về An Nam Tú? Kiều Niệm Nô vẫn dám nói ư, có bản lĩnh thì nói trước mặt An Nam Tú, xem Kiều Niệm Nô nhà ngươi có chết hay không, lại nói, còn An Nam Tú hai mươi bốn tuổi, vẫn còn Lý Tử, thua kém cô ta chỗ nào?
- Anh tiễn các em ra cửa. Triệu Tráo, em hãy nói rõ ràng với cha mẹ em chuyện này. Thi Thi, từ nay về sau nếu ở trong trường còn bị ức hiếp, hoặc là nói với ba mẹ em, hoặc là nói với anh, đừng nói với Triệu Tráo.
Lý Lộ Từ biết tính cách của Lý Thi Thi, giống như chuyện Lý Lộ Từ không để cô ấy nói, thì cô ấy kiên quyết không nói, cô ta xem Triệu Tráo như bạn bè, lúc Triệu Tráo yêu cầu cô ấy phối hợp, Lý Thi Thi cũng kiên quyết phối hợp , gặp một người bạn như Triệu Tráo, thì Lý Thi Thi bị liên luỵ rồi.
- Cái này?
Triệu Tráo rất khó xử, ba mẹ lả kẻ địch số một của cô ấy, lần này sẽ là cơ hội cho ba mẹ cô ấy dạy dỗ lại cô ấy.
- Thế nào, muốn anh đi nói à?
Lý Lộ Từ không cười hi hi ha ha với Triệu Tráo, từ đây về sau đều không như vậy nữa, loại con gái như Triệu Tráo phải đuổi đi mới được.
- Được rồi, em đi. Hôm nay anh có lên nhà em dạy học không? Lúc đó hãy giúp em cầu xin nhé.
Triệu Tráo kéo tay Lý Lộ Từ.
- Em nằm mơ, anh không thêm mắm dặm muối là nể mặt em rồi.
Lý Lộ Từ tức giận nói.
- Hi hi.
Triệu Tráo mỉm cười, chỉ cần có mặt Lý Lộ Từ, ba mẹ sẽ không giáo huấn nghiêm khắc, đợi đến sau này Lý Lộ Từ đi rồi thuộc loại sóng công kích thứ hai. Bởi vì đại bộ phận hỏa lực đã tiết ra ở cơn sóng công kích thứ nhất, cơn sóng công kích thứ hai sẽ dễ dàng ngăn chặn.
- Ba mẹ em không có ở nhà.
Lý Thi Thi bĩu môi.
- Đến nhà anh ở hai ngày không?
Lý Lộ Từ hỏi, tuy không có giao thiệp với cha mẹ của Lý Thi Thi, nhưng tuỳ tiện làm lạc mất một cô bé trong nhà, Lý Lộ Từ cũng không cảm thấy đưa Lý Thi Thi về nhà là chuyện không phù hợp thế nào.
- Hay quá.
Lý Thi Thi vô cùng vui sứơng.
- Anh đi dạy Triệu Tráo, em ở trong nhà dọn dẹp, tan học xong, anh sẽ đón em đi.
Dù hôm nay Lý Thi Thi làm chuyện có chỗ không thích hợp lắm, nhưng cô ấy tuổi còn nhỏ, vẩn còn cá tính, Lý Lộ Từ vẩn muốn che chở cho cô ấy, không giận cô ấy như giận Triệu Tráo.
Triệu Tráo không ngừng ngưỡng mộ, nhưng Lý Thi Thi có thể ở nhà mà không có ai quản lý, vẫn có thể ở nhà bạn. Còn Triệu Tráo buổi tối mà về trễ là không được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.