Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 336: Ôm hay không ôm, An Nam Tú đều ở đây.\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 336: Ôm hay không ôm, An Nam Tú đều ở đây.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
An Nam Tú không phải là hình tượng cao thủ trong cảm nhận của Lý Lộ Từ. Lý Lộ Từ vẫn cảm thấy Thiếu Lâm Tảo Địa Tăng trong Thiên Long Bát Bộ hay Trương Tam Phong trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký mới có phong phạm tuyệt thế cao thủ, rất ít ra tay nhưng lại đủ để rung động thế nhân. Hoặc là cao thủ danh chấn thiên hạ như Hoàng Dược Sư, Hồng Thất Công, Âu Dương Phong, Đoạn Hoàng Gia… Những người này đều có chiến công hiển hách, một mình có thể tung hoành thiên hạ.
An Nam Tú rất lợi hại, nhưng biểu hiện của cô ở Thiên Vân Thần cảnh chênh lệch rất lớn với Tảo Địa tăng, thậm chí là Hoàng Dược Sư trong tiểu thuyết.
An Nam Tú, Thiên Vân đế quốc trưởng công chúa An Nam Tú, Thần thuật sư cấp Đại hiền triết trẻ tuổi nhất An Nam Nú, thiên phú cao nhất Thiên Vân thần cảnh ngàn năm qua An Nam Tú… những danh hiệu đó, thiếu cái gì cũng không làm nên An Nam Tú.
Bởi vì chút điều kiện đó, An Nam Tú mới có thể cao cao tại thượng, ngạo mạn vô cùng. Lý Lộ Từ tin nếu Nam Hồ đế quốc có thể uy hiếp được Thiên Vân đế quốc, thì trong Nam Hồ đế quốc không có khả năng không ai có thể thành đối thủ của An Nam Tú, thậm chí người có thể đánh bại An Nam Tú không ít. Nhưng An Nam Tú vẫn không xem Nam Hồ đế quốc ra gì, bởi vì cô không chỉ là Thần thuật sư, cô còn là Trưởng Công chúa đế quốc hùng mạnh nhất Thiên Vân thần cảnh, người kế thừa ngôi vị Hoàng đế tương lai. Lực lượng đế quốc cường đại chính là chỗ dựa cho An Nam Tú.
Lý Lộ Từ ước lượng, Nam Hồ đế quốc và Thiên Vân đế quốc chênh lệch đại khái giống như Trung Quốc mà Mỹ. Trung Quốc là quốc gia duy nhất có thể uy hiếp đến Mỹ trong vòng mười năm trở lại đây, khiêu chiến địa vị cường quốc số một thế giới. Nhưng Trung Quốc và Mỹ vẫn chênh lệch rất lớn. Lực lượng quân sự Trung Quốc chắc chắn thua xa Mỹ, nhưng nếu nói Mỹ dám phát động chiến tranh với Trung Quốc, thì chính là Mỹ và Đồng Minh đều điên hết rồi! Không phải đánh không lại, có điều lợi ích đạt được so với cái giá phải trả kém quá xa.
- Anh đang suy nghĩ gì vậy?
An Nam Tú thấy Lý Lộ Từ cầm quyển sách ngẩn người, hơi đắc ý. Lý Lộ Từ nhất định là thụ sủng nhược kinh.
- Quyển sách này tên là gì?
Lý Lộ Từ nhịn không hỏi lực lượng quốc gia Thiên Vân thần cảnh, tránh cổ vũ sự kiêu ngạo của An Nam Tú.

- “Nấc thang của thần”, đó là tên của quyển sách này, là Thần lĩnh vực mà thần đồ không bao giờ có khả năng đạt được. Buồn cười là tên của nó lại như vậy, không ngờ lại là tên điển tịch mà thần thuật sư cao đẳng phải học tập. Trước khi tôi trở thành Đại hiền triết cũng đã học tập qua bản cũ thần thuật sư “Nấc thang của thần”, hai quyển sách này trùng tên.
An Nam Tú giang hai tay, nhìn nhìn, lại mở rộng hơn một chút:
- Thần thuật sư bản cũ lớn như vậy… Không đúng, lớn hơn một chút, như thế này.
Lý Lộ Từ buồn cười. Khi An Nam Tú trở thành Thần thuật sư cấp Đại hiền triết vóc dáng còn nhỏ hơn bây giờ. Nghĩ lại An Nam Tú be bé ôm quyển sách lớn như vậy, Lý Lộ Từ không nhịn được ôm bả vai An Nam Tú, bộ dáng đó chắc chắn là rất đáng yêu.
- Chi vậy? Tôi nói nhiều như vậy, anh không cảm thấy tôi vô cùng lợi hại sao? Không ngờ còn có thể vô tư ôm tôi vào lòng, không có tý lòng kính sợ nào!
An Nam Tú bất mãn nói.
- Cô hi vọng tôi luôn kính sợ nhìn cô sao?
Lý Lộ Từ cười hỏi.
- Cái này… Có thể không cần, nhưng tôi không cần là một chuyện! Anh không tự giác là không được! Hẳn là sao khi được tôi cho phép, anh mới có thể không mang kính sợ!
An Nam Tú đương nhiên không cần. Mình và Lý Lộ Từ cứ như bây giờ là tốt nhất, tuy rằng vẫn có chút bất mãn với Lý Lộ Từ, nhưng nếu Lý Lộ Từ thực sự chỉ là một quan hầu ngoan ngoãn, An Nam Tú lại không vui.
- Quyển sách này không có phiên dịch sao? Tôi đọc không hiểu!
Lý Lộ Từ đặt mông ngồi trên sa mạc, bế An Nam Tú đặt lên đùi, vừa lật sách.
- Không để cho Tú Tú chép sách sao? Con cua đáng thương, tôi quyết định mua cho nó một cái nồi lẩu điện mới.
- Bản điển tịch này vốn là trấn quốc chi bảo của Nam Hồ đế quốc, ngoại trừ nội dung trong đó, quan trọng nhất nó đã từng là điển tịch tu luyện của nhiều thế hệ thành viên trung tâm hoàng tộc. Trong đó ngưng tụ tâm huyết của những người sử dụng, có thể giúp người sau nhanh chóng nắm giữ nội dung trong đó, đẩy nhanh tốc độ học tập. Kinh nghiệm này không viết theo hình thức văn tự, mà thần đồ dùang sinh mệnh lực cường đại rót vào trong đó. Có thể nói nó là một sinh mệnh không có ý thức độc lập.
An Nam Tú vuốt ve ánh mắt Lý Lộ Từ.
- Anh thử cảm nhận một chút sinh mệnh lực của nó đi!
Lý Lộ Từ nhắm mắt lại, bắt đầu ngưng tụ tâm thần, loáng thoáng cảm nhận bên trong điển tịch ẩn chứa sinh mệnh lực hải, không ngờ lại mênh mông như đại dương, mà Lý Lộ Từ lại như một con thuyền cô độc lênh đênh trên biển khơi, rung động mà kính sợ.
- Thật là lợi hại! Nói như vậy loại điển tịch này không thể phục chế? Khó trách là bảo vật trấn quốc!
Lý Lộ Từ có thể tưởng tượng, khát vọng của Nam Hồ đế quốc với quyển sách này tựa như Trung Quốc thời dựng nước với kỹ thuật bom nguyên tử.
- Tám ngàn năm trước, trong Thần Đường một vị Thần thuật sư thiên tài sáng tạo ra phương pháp phục khắc, nhưng sau khi phục khắc lại nhiều “Thần ngữ pháp điển” cho Thiên Vân đế quốc, vị Thần thuật sư thiên tài này đã chết, vì thế phương pháp phục khắc này không hoàn thiện. Ngay cả vị Thần thuật sư kia cũng không biết, phục khắc các điển tịch bằng sinh mệnh lực sẽ phải trả giá bằng chính sinh mệnh lực của mình. Hắn đã phục khắc rất nhiều “Thần ngữ pháp điển”, tương đương với tự sát!
An Nam Tú hơi cảm thán nói.
- Thần thuật phát triển tới nay, đã trở nên cực kỳ hoàn thiện, thông qua vô số tâm huyết Thần thuật sư, trả giá vô số sinh mệnh thiên tài mới có thể hoàn thành.
- Dù vậy, nhưng vì như cầu chiến lược của quốc gia, chỉ sợ có không ít người chủ động hoặc bị bắt hi sinh tiếp tục phục khắc điển tịch quan trọng đúng không?
Lý Lộ Từ hiểu, cùng dạng với giai cấp thống trị thời phong kiến thường sẽ không do sự hi sinh một số người.
- Người kia đã chết, phục khắc thần thuật cũng thất truyền. Mặc dù rất nhiều quốc gia sau khi nghe nói đến đều tổ chức nghiên cứu quy mô lớn, nhưng không có ai thành công. Thần thuật mới đâu có dễ dàng nghiên cứu như vậy! Ngoại trừ lực lượng nghiên cứu hùng mạnh, có tài lực khổng lồ ủng hộ, quan trọng nhất kỳ thực vẫn là vận may!
An Nam Tú cười nhạo một tiếng, bĩu môi đắc ý nói.

- Trong lịch sự có người đã nắm giữ thần thuật, cô lại không biết, còn có tâm tình trào phúng người khác? Theo lý mà nói, không phải cô nên cảm thấy đây là sỉ nhục cô sao?
Lý Lộ Từ hiểu biết cô bé trong lòng này vô cùng, liền cảm thấy không ổn nói.
- Anh quản tôi! Ngu ngốc, học giỏi đồ thuật của anh là được!
An Nam Tú khẽ hừ một tiếng. Muốn trào phúng thì trào phúng, không phát hiện chính là không biết.
- Nhưng tôi học quyển này như thế nào đây? Nếu không mặc kệ kinh nghiệm bên trong là gì, trước hết phải phiên dịch văn tự cơ sở đã!
Lý Lộ Từ nhìn đám văn tự kỳ quái, hoàn toàn không đầu không đuôi. Hắc đọc qua rất nhiều điển tịch thần đồ, căn bản không có hai cái nào trùng ngôn ngữ với nhau.
- Tôi là An Nam Tú!
An Nam Tú lại ngẩng đầu lên.
- Thì là cô, tôi biết, cho dù mười năm không gặp, liếc mắt một cái tôi cũng nhận ra đó là cô!
Lý Lộ Từ khẳng định nói.
- Nghĩa là mười năm sau tôi cũng không lớn lên?
An Nam Tú không hài lòng, uy hiếp Lý Lộ Từ:
- Nếu mười năm sau tôi lớn lên, mà mười năm đó anh không gặp tôi, anh dám không biết tôi không?
- Không dám!
Lý Lộ Từ vội vàng nói.
- Hừ!
An Nam Tú cảm thấy có thể chấp nhận câu trả lời này.
- Ý tôi là, có tôi ở đây, không có chuyện không thể, nếu không đủ khả năng biến thành có thể, vậy còn tư cách gì để kiêu ngạo?
- Cô có thể để tôi hiểu quyển sách này không?
Lý Lộ Từ đã hiểu.
- Tôi có thể để anh học!
An Nam Tú đứng lên, hai má hơi đỏ.
- Đó không phải bản lĩnh rất lợi hại sao? Tự nhiên lại đỏ mặt làm gì?
Lý Lộ Từ phát hiện.
- Chẳng qua phương pháp này làm người ta hơi xấu hổ, hiện tại tôi không thể dùng.
An Nam Tú than thở, liếc nhìn Lý Lộ Từ, thấy hắn cũng đang nhìn mình, kéo vạt áo thần bào, im lặng.

- Rốt cuộc là phương pháp gì?
Lý Lộ Từ lùi ra sau vài bước, chớp mắt. Hắn nhớ đến phương pháp “cấm trẻ em” trong Lộc Đỉnh Ký bản cũ do Châu Tinh Trì đóng, khi Long Nhi truyền nội công cho Vi Tiểu Bảo.
- Để lần sau… Lúc nào giống như lúc tôi và anh ở hồ Thiên Điểu, tôi sẽ dạy anh.
Hai má An Nam Tú đã nóng bỏng.
- Ồ, vậy sao…
Lý Lộ từ sờ đầu, môi run lên, không tự chủ được nhìn đôi môi cánh hoa ẩm ướt non mềm của An Nam Tú.
- Anh… Anh nhìn tôi làm gì?
An Nam Tú vứt quyền trượng xuống mặt đất, nhấc váy xoay lưng về phía Lý Lộ Từ, không để hắn nhìn.
- Hôm đó… Chuyện hôm đó không ổn lắm, còn phải làm lại sao?
Tuy Lý Lộ Từ không rõ lắm phải học như thế nào, nhưng tất nhiên là đòi hỏi hai người phải tiếp xúc thân mật. Nhưng không ổn lắm, cho dù là lấy danh nghĩa học tập, dưới tình huống còn lý trí, Lý Lộ Từ không thể chấp nhận.
- Làm sao tôi biết! Anh không muốn thì không làm sao? Anh phải làm!
Giọng An Nam Tú càng ngày càng nhỏ. Lý Lộ Từ không muốn, nhưng nếu không phải để hắn sớm thành thần đồ An Nam Tú cũng không muốn để hắn làm vậy với mình.
- Vậy tính sau, chúng ta về ngủ thôi!
Lý Lộ Từ không phản đối. Hắn cũng không vì tiến bộ trong thời gian này mà cảm thấy không cần sốt ruột tu luyện nữa. Cho dù Tô Mạc Già đã chết, Vương Sơn Hà cũng đã chết, nhưng không có nghĩa là không có uy hiếp. Nếu Lý Lộ Từ có thể sớm trở thành thần đồ, liền có khả năng đối phó với nguy cơ trong tương lai. Nhưng trong quá trình ngưng tụ vũ khí áo giáp, Lý Lộ Từ còn chưa có thành công. Nếu dựa vào tu luyện bình thường của người Thiên Vân thần cảnh thì đây là một quá trình cực kỳ dài dòng, Lý Lộ Từ lại cảm thấy mình không có nhiều thời gian để dừng lại ở giai đoạn này.
- Vậy tối nay anh còn dám ôm tôi ngủ không? Vừa rồi tôi thấy ánh mắt của anh, anh muốn hôn miệng tôi!
An Nam Tú nhỏ giọng nói.
- Cô để tôi ôm không?
Ma xui quỷ khiến hỏi một câu, Lý Lộ Từ có ý dò xét. Nhìn Công chúa điện hạ mặc thần bào đoan trang tao nhã, vẫn lộ ra một phần ngượng ngùng chỉ dành riêng cho Lý Lộ Từ, hắn rất thích cô nói ngượng ngùng, khi đó bộ dáng của cô luôn khiến Lý Lộ Từ khó có thể khống chế được chính mình.
- Đã bao giờ tôi không được anh ôm chưa?
An Nam Tú lông mi thật dài khẽ rung, đôi má tinh xảo thoáng chốc bị một chút màu son lặng lẽ chiếm cứ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.