Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 342: Bài hát ru con.\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 342: Bài hát ru con.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Buổi tối Lý Lộ Từ về nhà, đưa ba tấm thiệp cho mấy cô gái.
- Không đi.
An Nam Tú xem sơ tấm thiệp, thì ném sang một bên, lại tiếp tục mút kem cây.
- Tấm thiệp đẹp quá, còn có thẻ phòng nữa, cái này có thể bán lấy tiền.
Lý Bán Trang và anh hai muốn đi cùng nhau, dự vũ hội xong thì đương nhiên về nhà rồi, sao phải ngủ ở khách sạn? Phòng ngủ của mình đương nhiên là chỗ thoải mái nhất.
- Cô gái này đẹp quá, ủa, khuôn mặt trông rất quen.
Lý Thi Thi thán phục cô dâu xinh đẹp như vậy, không còn cách nào khác, gien tốt quá, có một người mẹ như Tạ Linh, con gái tất nhiên là không chê vào đâu được, có thể tưởng tượng cô ấy sáng chói như thế nào.
- Em xem ai cũng nói trông rất quen.

Lý Bán Trang cảm thấy buồn cười, hôm qua Lý Thi Thi thấy anh hai quen, hôm nay lại thấy An Tri Thủy quen.
- Đúng vậy, nhớ không ra, ôi, có phải em già rồi, trí nhớ đã kém đi.
Lý Thi Thi cốc cốc đầu mình, thật không tốt.
- Cùng đi thì sẽ biết là ai thôi.
Lý Lộ Từ vỗ đầu Lý Thi Thi.
- Thì ra thổ dân cũng có vũ hội, thật ngạc nhiên, một đám người Anh-điêng vừa uống rượu cốc-tai đã thêm huyết gà rừng và trang trí bằng lông vũ, vừa hôn vào má có mùi kỳ lạ của đối phương, sau đó nói lời cảm ơn vì đã đến dự vũ hội thu hoạch khoai lang, chúc bạn có một đêm vui vẻ, lát nữa cô dâu xinh đẹp của tôi sẽ mặc váy cỏ nhảy điệu Waltz đẹp mắt và tao nhã. Đương nhiên, hứng khởi nhất là họ sẽ khỏa thân trên, lộ ra bộ phận sinh dục khô quắt kia.
Chiếc lưỡi của An Nam Tú đang quay vòng trên chóp đỉnh của thanh kem đường trắng, cảm giác lạnh tê lan truyền hết chiếc lưỡi, rất thoải mái, đương nhiên cô không quên vạch trần bản chất của vũ hội -cái bản chất trong mắt cô.
- Ây, tôi vốn không trông đợi gì cái vũ hội này, nhưng dưới sự đề nghị của công chúa Tú thì tôi đã hiểu, nếu tôi đi sẽ ngượng ngập và xấu hổ như một kẻ lạc hậu thèm muốn hòa nhập thế giới văn minh, thậm chí sẽ để lại lời đàm tiếu như tên hề. Giống như một trăm năm về trước, có một kẻ mặc bộ đuôi yến chải đuôi bím vào dự tiệc rượu đã bị người Châu Âu cười cợt đuôi bím tóc và còn nhạo anh ta rằng sao có thể nghĩ ra cách ăn mặc thanh tao như thế.
Lý Bán Trang cũng bỏ cái thiệp xuống, khi An Nam Tú lộ ra nụ cười đắc ý thì Lý Bán Trang lại cầm lấy cái thiệp, nói:
- Nhưng không đi thì không đi, đi toàn là thổ dân, làm một công chúa Tú đại biểu của sự văn minh tiến bộ thì có thể ở nhà, đâu có ai dám cười.
- Cô?
An Nam Tú ngứa miệng, thật muốn cho Lý Bán Trang một trận, chỉ là hiện giờ ngoài lý do trước đó ra, lại có thêm lý do không để Lý Bán Trang lộ bí mật của mình.
- Cái gì cơ? Cô gái này là người Anh-điêng sao? Không giống, em vẫn chưa từng gặp người Anh-điêng nào.
Lý Thi Thi cũng hứng khởi nói.
- Cô ta đương nhiên không phải người Anh-điêng, tuy nhiên người Anh-điêng bị bọn người văn minh xâm chiếm còn gọi là thổ dân có tính kỳ thị. Chúng ta trong mắt An Nam Tú đều là thổ dân, cô ta kỳ thị chúng ta.
Lý Lộ Từ chơi trò chơi trên mạng, nhưng xuất thân chiến sĩ, rất hay dụ quái vật, giúp An Nam Tú tạo kẻ thù, ai biểu cô ta hay gây náo loạn nào?
An Nam Tú liếc Lý Lộ Từ một cái, không ngờ lại dám ngang nhiên cô lập An Nam Tú, nhưng An Nam Tú không quan tâm, người khác không cô lập cô, thì cô cũng tự cô lập mình, không có mấy ai có tư cách song hành với An Nam Tú.
- Công chúa Tú đương nhiên là có thể nói như thế, cô ấy là công chúa thật sự, chúng ta đều là người bình thường, trừ phi chúng ta có thể loại bỏ giai cấp độc quyền, nếu không công chúa điện hạ kỳ thị người bình thường là lẽ đương nhiên.
An Nam Tú nói với Lý Thi Thi rằng cô ấy là công chúa của một thế giới khác, Lý Thi Thi tin, và cũng nhớ rõ.
- Giai cấp độc quyền của cô ấy không thể lật đổ đâu.
Lý Lộ Từ lắc đầu, Thiên vân đế quốc có hàng trăm tỉ người, số lượng người của hoàng thất so với số dân là không đáng kể, nhưng có thể khẳng định lực lượng quốc gia tượng trưng với hơn một trăm Đại hiền triết Thần thuật sư hoặc là người của hoàng thất, hoặc là người thống trị trung tâm đại biểu, xuất thân, bảo vệ đều là giai cấp độc quyền, người bình thường cho dù có nhiều hơn nữa cũng không thể thay thế, thế giới kia cho dù là Thái tổ làm công tác cách mạng cũng vô ích.
- Mọi người nói đi đâu vậy, chúng ta bàn về việc đi chơi.
Lý Bán Trang cắt ngang việc thảo luận của Lý Lộ Từ và Lý Thi Thi.
- Có gì đáng để bàn đâu, đến lúc đó cứ đi thôi. Chơi cái gì thì cũng phải đến đó rồi mới biết, nhưng anh đoán cũng không có gì để chơi. An Tri Thủy coi thường những diễn viên trong giới giải trí, cho nên nhất định sẽ không có Thiên vương Thiên hậu gì đâu, không vui gì hết. Nhưng món ngon thì không thiếu, chúng ta cũng không quen biết ai, ngồi vô một góc ăn uống là được, ăn xong thì về nhà ngủ.
Nếu không vì sinh nhật của An Tri Thủy, thì vũ hội như thế Lý Lộ Từ sẽ chẳng có hứng thú đâu.
- Nói cũng phải.

Lý Bán Trang định chuyển chủ đề nói ra ý kiến của mình, điện thoại rung lên, là giáo sư Lý Nghênh Trân gọi đến.
- Sắp khai giảng rồi, phải đóng cửa huấn luyện quân sự một tháng.
Tin buồn này cũng là Lý Nghênh Trân nói cho Lý Bán Trang biết, Lý Bán Trang thở dài, bắt máy điện thoại.
Lát sau Lý Bán Trang ngắt điện thoại, nói với Lý Lộ Từ:
- Giáo sư Lý đã biết chị Tri Thủy mời em dự sinh nhật, cô ấy bảo trưa hôm đó em đến khách sạn Cẩm An tìm cô ấy, cô ấy đã giới thiệu với khâu chuẩn bị là em sẽ đàn dương cầm trong buổi tiệc. Em phải đi mua quần áo.
- Vậy phải làm sao đây?
Lý Lộ Từ có vẻ rất khó xử.
- Sao vậy? Em cũng kiếm được không ít tiền. Đủ để mua lễ phục.
Lý Bán Trang tưởng anh hai lo lắng việc này.
Lý Lộ Từ đứng dậy, đi lấy thẻ ngân hàng đưa cho Lý Bán Trang.
- Em hãy mua đi. Anh chỉ sợ bàn tay của em vừa buông xuống phím đàn là nhân vật chính ở vũ hội sẽ thay người ngay, đây là sinh nhật của cô ấy, ôi, nhưng việc này cũng không còn cách nào.
Lý Lộ Từ vừa nói vừa , bắt đầu cảm thấy đắc ý.
- Anh hai…
Lý Bán Trang đỏ mặt, cũng may Lý Bán Trang có tính tình trầm ổn, nếu không cứ bị anh hai đem ra khoe khoang như thế thì cô sẽ tự biến thành kẻ kêu ngạo mất.
- Chị Lý Tử cũng rất lợi hại. Lúc nhỏ em đã từng học đàn dương cầm nhưng rất khó.
Lý Thi Thi nhìn Lý Bán Trang ngưỡng mộ.
- Thật sự lợi hại là đây nè, trước mặt cô ấy không ai dám nói mình đàn giỏi.
Lý Bán Trang chỉ chỉ An Nam Tú.
- Đây không phải là chuyện đáng để tự hào, cũng giống như việc Lý Lộ Từ đã không dùng giọng điệu khoe khoang để kể về việc mình đã chơi bùn rất lợi hại vậy.
An Nam Tú không xem việc chơi dương cầm lợi hại là việc quan trọng, đối với một vị thần thuật sư mà nói, âm nhạc cũng chỉ là một thứ thể hiện lời nói mà thôi.
- Có thể đàn cho bọn tôi nghe không.
Lý Thi Thi càng ngưỡng mộ An Nam Tú.
- Được chứ.
An Nam Tú suy nghĩ một lát, nói một cách miễn cưỡng, quan trọng nhất là cô ta đã nghĩ ra một chuyện rất vui.
Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang ngồi ghế sô pha, Lý Thi Thi theo sau chạy đến trước chiếc đàn dương cầm, chỉnh đàn lại, sau đó đứng một bên xem An Nam Tú đàn.
- Ngồi ở ghế sô pha đi.

An Nam Tú vẫy tay, đuổi Lý Thi Thi ra.
Lý Thi Thi đành phải ngoan ngoãn ngồi vào ghế.
Tiếng đàn vang lên, Lý Lộ Từ ngáp một cái nữa, Lý Thi Thi cũng chớp chớp mắt, Lý Bán Trang có chút nghi hoặc, An Nam Tú đang soạn khúc diễn tấu sao? Đây không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng nếu đúng là An Nam Tú đang làm vậy thì rất bình thường, nhưng ý đồ mà cô ta muốn diễn đạt là gì đây? Trước đây các nốt nhạc của An Nam Tú có khả năng khiến người nghe như hòa nhập vào thế giới ngụy tạo trong tiếng đàn của cô ta, nhưng lần này Lý Bán Trang không cảm thấy như vậy, tiếng đàn này khi nghe chỉ khiến cho cô có cảm giác mê muội, rất muốn ngủ.
Lý Bán Trang nghiêng đầu nhìn anh hai, hiện giờ anh cô đã duỗi thẳng hai chân, dựa vào ghế sô pha, và Lý Thi Thi thì dựa vào vai anh, há miệng mà ngủ rất say sưa, Lý Bán Trang dần dần có chút ngạc nhiên, sau đó thì hiểu ra, đây là nhạc thôi miên, một người cứ đòi anh hai kể chuyện để ru ngủ hóa ra lại biết đàn nhạc thôi miên cơ đấy.
Sau đó thì hai con mắt của Lý Bán Trang đã không thể chịu đựng thêm được nữa, cô đổ gục xuống.
Tiếng đàn xuyên tường, đôi vợ chồng nhà bên đang ngồi trên sô pha xem ti vi. Cô vợ cầm lấy ly cà phê.
- Cho anh đấy…
Ly cà phê đột nhiên đổ xuống sàn, anh chồng ngạc nhiên nhìn cô vợ đổ gục xuống ghế, sau đó thì chính mình cũng ngáp vài cái rồi cũng thiếp đi.
Tiếng đàn vọng ra cửa sổ, Lâm La Yến cùng Hàn Nhất Hạ đang ngồi nhâm nhi rượu và ăn đồ nướng tại đình khu dân cư.
- Chúng ta về đi nhé?
Lâm La Yến có chút say.
- Đợi không được nữa sao… tôi cũng buồn ngủ rồi.
Hàn Nhất Hạ nói xong thì gục xuống chiếc bàn đá.
- Đồ vô dụng…
Nói xong Lâm La Yến cũng gục xuống theo.
Tiếng đàn truyền đến cửa khu dân cư, Nhị Hắc đang chu mông ăn, đột nhiên cắm đầu chúi xuống cái tô, bảo vệ nghi ngờ quay đầu nhìn, cũng liền lăn xuống đất ngủ thiếp đi.
Tiếng đàn truyền ra ngoài, đèn đỏ ngoài khu dân cư đang sáng, người tài xế đợi đèn xanh ngáp một cái, cảm thấy như đèn đỏ sẽ không bao giờ chuyển xanh nữa, liền gục xuống vô lăng mà ngủ.
An Nam Tú không để ý đến những chuyện đó, cô đàn đến khi ba người họ ngủ thì đàn thêm một chút nữa rồi ngừng, nhìn ba người đang ngủ trên sô pha, đem bốn tấm thiệp mời mở ra xem, cầm lấy cây viết bi vẽ cái mặt hề lên mỗi tấm hình của An Tri Thủy.
Chuyện này sẽ dẫn đến một trận nóng dữ dội, bởi vì chuyên gia đã đứng ra giải thích, đây chỉ là tầng điện ly trong gió mặt trời quét qua trái đất, ảnh hưởng đến từ trường Trái đất và làm cho bộ não con người hỗn độn, không cần lo lắng. Thảo luận mới về ngày tận thế chính là cái ngày ngày tận thế đến sẽ không có núi sụp đất lở, chỉ là con người và động vật đồng thời rơi vào giấc ngủ và chết đi, không ai có thể thoát được.
Lý Lộ Từ chỉ còn cách đến gặp An Tri Thủy để lấy thiệp mời nữa thôi, Lý Lộ Từ cũng nghĩ ra, nếu như phải học cách khiêu vũ cùng Kiều Niệm Nô tại vũ hội vậy sao bây giờ không học với An Tri Thủy?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.