Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 353: Phụ nữ và cọp mẹ.




Cách làm của An Tri Thủy có chút trẻ con. Cô vừa không thương lượng với cha, cũng không có trưng cấu ý kiến Đường Tô, càng không nghĩ nếu Đường Tô cự tuyệt, cha có thể mất mặt hay không, hoặc là có biến cố nào đó vô tình sinh ra. Cũng có thể nói cách làm của cô hơi ngây thơ. Nhưng hôm nay là sinh nhật cô, đây là vũ hội của cô, cô có đặc quyền này. Vẻ mặt Đường Tô có chút thẹn thùng, gương mặt đỏ ửng, hoảng hốt về đến thời thời thiếu nữ. Có điều cô nhanh chóng tỉnh lại, lắc đầu, mắng một câu “Càn quấy”. Lại nhìn An Đông Dương, vẻ mặt dường như với bất kỳ phản ứng nào ông cũng không chờ mong hay phản cảm.
- Chúng tôi kết hôn rồi!
Phản ứng của An Đông Dương làm mọi người bất ngờ, nụ cười trên môi bình thản lại sung sướng.
– Thật xin lỗi, gạt cả con gái. Lần sau sẽ mời mọi người đến dự hôn lễ!
Lý Lộ Từ vô cùng khâm phục sự nhanh trí của An Đông Dương. Nhưng điều đó cũng rất bình thường. Nếu chút lúng túng xấu hổ đó mà An Đông Dương cũng không giảm bớt được ông ta sẽ không có địa vị như hôm nay. Rất hiển nhiên con gái đã ra một bài toán khó cho ông ta. Ở chỗ này lại cầu hôn rất không phù hợp với thân phận địa vị của ông ta. Huống chi ông ta cũng chưa chuẩn bị gì cả. Nhưng nếu từ chối thậm chí bỏ đi cũng khiến Đường Tô mất hết mặt mũi, thậm chí làm hỏng bầu không khí trong hội trường.
An Đông Dương vẫn liệt kê chút náo nhiệt này vào phạm vi con gái quấy rối. Nơi này không phải đều là bạn bè của An Đông Dương, muốn nhìn ông ta mất mặt cũng không ít.
Không chỉ Lý Lộ Từ, nhiều người đều thấy được dù Đường Tô che giấu vô cùng tốt, nhưng vẫn toát ra chút kinh ngạc và vui sướng, không như lời An Đông Dương nói. Nhưng ai dám yêu cầu An Đông Dương chứng minh một chút? Có quyền thế, có của cải, có địa vị chống đỡ, mọi người đều biết một số thứ là giả cũng sẽ trở thành thật.
- Thật sao? Tốt quá rồi!
An Tri Thủy vốn không chờ mong lắm vào vũ hội sinh nhật này, lúc này lại có niềm vui bất ngờ. Cô không nhận ra, mặc dù cô rất để ý đến giọng điệu và biến đổi dù rất nhỏ trên vẻ mặt của Lý Lộ Từ, nhưng tâm tư con gái cũng chỉ dùng ở mức đó thôi.
- Chúc mừng, song hỉ lâm môn!

Một bên Dung Kiến Hưng nâng ly chúc mừng, xem như giúp An Đông Dương biến quyết định giả thành sự thật.
Dung gia là hồng sắc tư bản, một trong số ít những đại gia tộc đã trải qua niên đại kia những vẫn chưa suy bại. Trước khi Hồ Nhuận đến Trung Quốc chơi phú hào bảng, những người hiểu biết rộng một chút đều biết Dung gia là giàu nhất Trung Quốc. Cho dù sau đó có bị thay thế, căn cơ thâm hậu Dung gia làm sao các phú hào mới phất có thể so sánh được? Nhiều người đều nghĩ niên đại kia đã hủy diệt hết thảy, căn bản không có thế gia quyền quý tiếp tục kế thừa. Mọi người đều là mới phất, cũng không nên quên niên đại kia Trung Quốc cũng có xí nghiệp kinh tế có buôn bán, liền có người nắm trong tay những thứ đó. Hiện tại biến hóa chỉ đem chút đồ công thành của riêng, người nắm giữ vẫn không thay đổi, vẫn là Dung gia.
- Đến lúc đó còn muốn xin một ly rượu mừng!
Lý Tồn Hỉ cũng giơ chén rượu lên.
Từ xa, Lý Lộ Từ nhìn thấy sau Lý Tồn Hỉ còn đứng một cô gái trẻ, dù trong bóng tối vẫn có ngoại hình gợi cảm khiến người ta tim đập thình thịch, không nghi ngờ chính là Kiều Niệm Nô.
Hai vị trong thương trường và quan trường đều tỏ thái độ, những người khác tự nhiên cũng muốn phó một tiếng chúc mừng. Tuy mọi người đều biết hơn phân nửa là giả, nhưng vẻ mặt thái độ lại thật đến mức không thể thật hơn.
Trong chốc lát, An Đông Dương bình ổn lại khúc dạo đầu, để người ta đưa bánh ngọt lên.
- Con còn chưa nói xong mà!
An Tri Thủy không chịu nghe.
An Đông Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể hi vọng con gái không tiếp tục phát huy khả năng nữa. Trước kia con gái vẫn rất ngoan ngoãn, từ khi quen biết Lý Lộ Từ mới bắt đầu quậy phá như vậy.
- Tôi còn muốn cảm ơn một người bạn.
An Tri Thủy nói xong, thanh âm liền nhỏ xuống, đôi mi thật dài khẽ run lên, sau đó không nói được nữa, cúi đầu.
- Tốt lắm, xong rồi!
An Tri Thủy vẫn không thể nói thẳng Lý Lộ Từ ở hiện trường. Những người nghe cũng sửng sốt. Một người bạn không thể nêu tên? Nhìn vẻ mặt cô gái, ai chẳng biết chuyện gì xảy ra! Được, hôm nay không phải là song hỉ lâm môn, mà là tam hỉ lâm môn. An gia đại tiểu thư có bạn trai!
An Tri Thủy lại không nhận thức được điều đó. Cô chỉ không nói tên Lý Lộ Từ ra thôi, cứ thế bỏ qua, mọi người cũng không biết xảy ra chuyện gì. Huống chi, cô cũng chỉ nói cảm tạ bạn bè, không phải là bạn trai, cho nên cô rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, toàn tâm toàn ý nhìn chiếc bánh ngọt được đưa lên trong bài hát chúc mừng sinh nhật. Sau đó ước nguyện, thổi nến, cắt bánh ngọt, rồi vui vẻ nhận lời chúc phúc của mọi người.
Ngọn đèn sáng lên. Lý Lộ Từ có thể nhìn thấy em gái đang yên lặng đánh đàn. Không như lời Lý Lộ Từ, Lý Bán Trang chỉ cần đặt ngón tay lên đàn dương cầm liền trở thành nhân vật chói mắt nhất vũ hội. Dù sao nếu Lý Bán Trang lại đàn bài chúc mừng sinh nhật thôi mà đàn đến mức kinh thế hãi tục vậy thì không khỏi quá lộ liễu cướp nổi bật của An Tri Thủy. Lý Bán Trang không làm được chuyện như vậy. Huống chi đánh đàn cũng không phải nấu ăn, món cơm rang trứng mà đạt đến đăng phong tạo cực liền khiến đầu bếp nổi danh. Đàn bài chúc mừng sinh nhật thôi thì không thành đại sư dương cầm được. Độ khó có hạn, thực lực thể hiện cũng có hạn.
Tuy nhiên, đây vẫn là bài chúc mừng sinh nhật không thể bắt bẻ. Có người thấy An Tri Thủy cắt bánh ngọt, có người nhìn Lý Bán Trang đánh đàn. Cho dù Lý Bán Trang không lập tức trở thành tiêu điểm, nhưng người chú ý đến cô lại khó có thể dời đi ánh mắt.
Phải biết rõ con gái khi chuyên tâm đánh đàn dương cầm luôn có một loại khí chất đặc biệt. Cô gái xinh đẹp đã là một tác phẩm nghệ thuật, nhưng không chỉ có bề ngoài được tạo hình khéo léo tinh xảo, cô đang suy diễn một loại nội hàm ẩn sâu, ý nhị độc đáo như đồ sứ Thanh Hoa làm người ta say mê.
Lý Lộ Từ đứng dưới đài nhìn em gái đánh đàn, nghĩ đến cuộc sống sau này sẽ có vô số cơ hội như vậy. Mình đứng dưới đài nhìn em gái tỏa ánh sáng chói mắt, Lý Lộ Từ liền cảm giác tự đáy lòng kiêu ngạo và tự hào. Mặc dù khó tránh khỏi chút mất mát. Chung quy sẽ có một ngày, mình không còn tư cách để em gái sùng bái và dựa vào. Em có thể dùng năng lực của bản thân đi giải quyết vấn đề, không cần anh trai này phải cẩn thận chăm sóc nữa.
- Có phải đang suy nghĩ ‘Chung quy có một ngày cô ấy sẽ rời khỏi cậu’ hay không?

Lý Lộ Từ bị đâm trúng tim đen, cảm giác bị thương khiến hắn quay đầu lại, thấy Kiều Niệm Nô bưng ly rượu đứng sau lưng hắn, ngón tay như bạch ngọc cầm lấy ly rượu trong suốt, chất lỏng màu nâu đỏ sóng sánh mê người, nhưng thế nào cũng thua kém nụ cười dịu dàng quyến rũ trên môi cô.
- Hôm nay mới biết được giáo sư Kiều có lai lịch lớn như vậy!
Lý Lộ Từ không hiểu ra sao, cứ cảm thấy có chút khó chịu, hoặc là cảm thấy bị lừa gạt. Khi sinh nhật, Kiều Niệm Nô chỉ cô đơn một mình, nói mình là con dâu nuôi từ bé, không cam lòng bị sắp đặt hôn nhân, nhưng không có sức phản kháng. Lý Lộ Từ coi như thấy được một mặt ẩn dấu sau lưng người phụ nữ hùng mạnh, thần bí, khêu gợi này. Dưới đối lập rõ ràng, dễ dàng sinh ra thông cảm với Kiều Niệm Nô, ai ngờ cô nàng lại có một người cha là Bí thư Thành ủy!
Giống như nhiều người, giữa hai thân phận con gái nuôi và con gái riêng, Lý Lộ Từ chọn tin và cũng thiên hướng sắc thái thích hợp cho scandal và tiêu cực danh nhân hơn.
- Tôi cũng mới biết không lâu thôi. Chuyện này rất phức tạp, không như cậu nghĩ vậy.
Kiều Niệm Nô cũng không giải thích nhiều, càng không nói rõ là con gái nuôi hay con gái riêng.
- Không liên quan đến tôi, nhưng tôi vẫn chúc mừng cô.
Lý Lộ Từ vô tư nói.
- Làm sao cậu biết không liên quan đến cậu?
Kiều Niệm Nô hỏi lại, đôi mắt luôn lộ chút yêu mị ý cười tà tà đánh giá Lý Lộ Từ.
– Còn có, chúc mừng cái gì?
- Đó là cha cô, không phải cha tôi, đương nhiên không liên quan gì đến tôi. Còn chúc mừng, phải nói rõ nữa sao? Có một người cha như thế, cô còn làm con dâu nuôi từ bé làm gì?
Dù Lý Lộ Từ vẫn nghi hoặc, nhưng giọng điệu vẫn không hòa nhã lắm.
- Bởi vì có người cha như vậy, nên mới chắc chắn phải làm con dâu nuôi từ bé!
Lần này, Kiều Niệm Nô nhắc tới ‘con dâu nuôi từ bé’ không có nhiều hương vị u oán như lần trước. Liếc nhìn Lý Lộ Từ một cái, ánh mắt liền dời đến An Tri Thủy vẫn đang cùng cha đi xã giao ở xa xa.
An Tri Thủy biểu lộ có chút không tình nguyện, chỉ đến khi cha giới thiệu cho mới miễn cưỡng cười một cái lại không có ý cười, vừa quay đầu đã biến thành vẻ mặt nhàm chán, khiến An Đông Dương nhíu mày liên tục. Chỉ có thể qua loa vài câu, miễn cho nói chuyện lâu làm đối phương xấu hổ.
- Ô, tôi hiểu rồi. Cô không phải là con gái nuôi, cũng không phải con gái riêng, cô là con dâu!
Lý Lộ Từ bừng tỉnh đại ngộ.
- Trí tưởng tượng của cậu văng thật xa đấy!
Kiều Niệm Nô rời mắt khỏi An Tri Thủy, không tiếp lời Lý Lộ Từ, đột nhiên lộ ra một nụ cười thích thú:

- Cậu có thấy không? Từ khi tôi đến bên cạnh câu, An Tri Thủy từ lén nhìn sang đây đã chuyển thành hung hăng trừng mắt bên này.
- Kiều Niệm Nô cô muốn làm gì?
Lý Lộ Từ như lâm đại địch, duy trì đề phòng cao độ.
- Cậu nói nếu tôi hôn nhẹ hay kéo tay cậu, hoặc làm động tác càng thân thiết hơn, An Tri Thủy sẽ thế nào?
Kiều Niệm Nô đã buông ly rượu xuống.
- Cô có biết cái gì là có chừng có mực không? Đây là vũ hội sinh nhật của An Tri Thủy, tôi sẽ không để cô thực hiện được!
Thái độ Lý Lộ Từ vô cùng kiên quyết.
- Vậy cậu nói xem, ngày đó cô ta đưa cậu đến bàn ăn của tôi chào hỏi có ý gì? Cô ta sẽ có chừng có mực sao?
Kiều Niệm Nô bắt đầu tính nợ trước.
- Không phải. Giáo sư Kiều, cô nhỏ mọn vậy sao? Cô là giáo sư của chúng tôi, tôi và cô ấy đến ăn cơm, nhìn thấy cô, chẳng lẽ làm như cô không tồn tại?
Lý Lộ Từ bênh vực An Tri Thủy, không thể làm lộ chút tính toán của An Tri Thủy.
- Vậy sao? Hôm đó cô ta đến thị uy với tôi! Cô ta tỏ vẻ thân mật với cậu, còn tôi chỉ có thể cô đơn ăn không hết cơm tình nhân. Cậu dám nói cô ta không có ý đó?
Kiều Niệm Nô cũng không ngốc.
Lý Lộ Từ nhất thời nghẹn lời. Ngày đó quả thực An Tri Thủy có chút ý đó, kỳ thật chính là vô thức tuyên bố chủ quyền Lý Lộ Từ. An Tri Thủy đương nhiên không chú ý đến đã chọc giận Kiều Niệm Nô, kích thích trái tim người phụ nữ độc thân.
Lý Lộ Từ vẫn cảm thấy Kiều Niệm Nô quá nhỏ mọn. Mặc dù một phụ nữ cũng có thể lấy đại cục làm trọng, nhưng khi cô có thể theo đuổi, còn trông chờ lòng dạ cô bao la cỡ nào? Vậy còn không bằng trông chờ vào cọp mẹ sinh con xong, trong lòng tràn ngập tình yêu sẽ không ăn thịt sống nữa!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.