Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 398: Việc đàn ông phải làm




Mã Thế Long đang càn rỡ châm biếm, Lý Lộ Từ đang cười nhạt, vệ sĩ hai bên bắt đầu nhìn nhau, cô nàng tóc vàng vẫn đang cười quyến rũ, tên đấu thủ quyền anh da đen cơ bắp đầy người nhảy lên, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Triệu Manh lấy điện thoại ra bấm số, cô nhất định phải nhanh chóng liên lạc với Đường Tô. Mã Thế Long so với tưởng tượng của Triệu Manh còn ngỗ ngược tàn bạo hơn nhiều, nếu Lý Lộ từ xảy ra chuyện gì, Triệu Manh không có cách nào giải thích. Cô rất rõ mặc dù An Đông Dương cũng không chờ đợi gặp bạn gái chính thức của con gái mình, nhưng Đường Tô cũng không phải loại phụ nữ không có chủ kiến và kiên trì mà dựa vào An Đông Dương, Đường Tô rất xem trọng Lý Lộ Từ.
- Triệu tiểu thư, nếu việc này không phải chuyện vủa Chủ tịch Đường, vậy thì cô không cần nhúng tay.
Mã Thế Long nắm chặt điện thoại của Triệu Manh.
- Anh buông tay ra…
Lưu Quân và Tần Hoa thấy tình hình như vậy, không hề do dự, lập tức xông vào phòng.
Vệ sĩ của Mã Thế Long hiển nhiên không cho phép, hai bên xô đẩy một hồi thì động thủ.
Hai tên bảo vệ của Mã Thế long tuy rằng cơ bắp đầy người, nhưng sở trường chiến đấu thành thục lại thua xa Lưu Quân và Tần Hoa, hai quyền ba đá thì bị quật ngã rồi, suy cho cùng cơ bắp có lực lưỡng, luyện tập cũng chỉ là cánh tay, cơ ngực và bụng mà thôi, thứ mà Lưu Quân và Tần Hoa tinh nhuệ chính là làm thế nào mà khiến cho đối thủ mất đi sức chiến đấu trong thời gian ngắn nhất, mặc dù hai người đều trúng mấy quyền, nhưng đã kết thúc cuộc đấu trong thời gian ngắn nhất, lập tức xông vào.
Lưu Quân và Tần Hoa cũng không kích động mà động thủ với Mã Thế Long, dù sao thân phận Mã Thế Long không giống, giữa vệ sĩ với nhau xung đột không vấn đề gì, thật sự đánh Mã tam công tử, đó không phải trách nhiệm mà Lưu Quân và Tần Hoa có thể gánh vác.
Hai người chỉ là dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm Mã Thế long, Mã Thế Long khẽ mỉm cười, buông Triệu Manh ra.
- Lý Lộ Từ, nếu thật sự muốn hỏi tôi chuyện gì, lần sau đưa theo An Tri Thủy đến.
Mã Thế Long khoát khoát tay, nằm trên nửa vòng chiếc ghế dài, uể oải nhìn Lý Lộ Từ.

- Mã tam công tử, anh vẫn thật sự dám bảo An tiểu thư tới đây? Anh nhìn thấy An tiểu thư liền chạy, đó thật là có tiếng ở Trung Hải đấy.
Mã Thế Long không nể tình, Triệu Manh cũng sẽ không khách khí.

- Vả miệng.
Mã Thế Long hai tay đan trước ngực, hai ngón trỏ đập đập vào nhau.
Lý Lộ Từ cách Mã Thế Long khá xa, tên đấu thủ quyền anh da đen đứng phía trước Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ nghe thấy lời Mã Thế Long, đang phòng bị.
Tên đấu thủ quyền anh da đen đứng đấy, nhưng không ngờ cô nàng tóc vàng dường như chỉ là bình hoa đồ chơi laiojra tay nhanh như gió, nhanh chóng cho Triệu Manh một cái bạt tai, sau đó Lưu Quân và Tần Hoa mới phản ứng lại, vừa sợ vừa giận xông ra.
Cô nàng tóc vàng cười một tiếng, hai tay rút ra từ sau thắt lưng, hai họng súng đen kịt liền dí vào đầu Lưu Quân và Tần Hoa.
Lưu Quân và Tần Hoa không dám nhúc nhích, bị đẩy ra khỏi phòng riêng, Mã Thế Long loại người này thật sự dám giết chết hai vệ sĩ, một chút chuyện đều sẽ không xảy ra.
Vệ sĩ của Mã Thế Long ngã xuống hai tên, nhưng đây là địa bàn của Mã Thế Long, lúc này đã có một nhóm lớn người vây ngoài phòng riêng, Lưu Quân và Tần Hoa lập tức bị người tiếp nhận trông chừng, cô nàng tóc vàng đung đưa cặp mông tròn nổi bật của phụ nữ Âu Mỹ, đi vào phòng, đóng cửa lại, trong tay vẫn mang súng ra chơi.
- Mã Thế Long, anh điên rồi.
Triệu Manh vừa kinh ngạc vừa sợ, ôm lấy nửa bên mặt, nghĩ thầm mấy ngày này chỉ sợ không thể gặp người khác rồi, quay lại nhìn Lý Lộ Từ một cái, hắn trái lại vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là cảm xúc trong ánh mắt càng phẫn nộ.
- Tôi không phải kẻ điên, tôi chỉ biết, chơi đùa các người như vậy một chút chuyện cũng không có.
Mã Thế Long lại cười, cực kỳ ngang ngạnh.
- Tôi biết, cô cho rằng cô đại diện cho Đường Tô, cũng ở một mức độ nhất định đại diện cho An gia. Mã gia không bằng An gia, nhưng ở Trung Hải này cường long áp chế không nổi địa đầu xà. Càng huống chi tôi ức hiếp các người An gia sẽ vì các người mà đứng ra đối phó Mã gia? Đừng pha trò cười, đạo lý này cô cũng hiểu, chỉ cần tôi không giết người không có người nào sẽ vì việc đối xử hôm nay của các người mà ra mặt, cho dù Đường Tô sẽ bàn cãi một hồi, nhưng An Đông Dương không thể hạ quyết tâm đụng đến tôi, cuối cùng có thể như thế nào? Còn không phải không giải quyết được gì?
- Tôi đã nói rồi, đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến Chủ tịch Đường, càng không liên quan đến An gia.
Lý Lộ Từ kéo Triệu Manh về, để cô đứng ở sau người.
Triệu Manh đã giận đến run người, cô đã bao giờ từng chịu sự sỉ nhục này? Tuy nhiên cô vẫn nhớ nhiệm vụ của hôm nay, thấy Lý Lộ Từ có chiều hướng kích động, vội vàng giữ chặt cánh tay của Lý Lộ Từ.
- Chuyện cười, không có Đường Tô, không có An Đông Dương, không có An Tri Thủy, nếu anh không có quan hệ với những người này, anh có thể gặp được tôi sao?
Mã Thế Long vẫn không đáng như vậy, hắn kiềm chế ý cười, hướng về phía Lý Lộ Từ vẫy tay, nói bí ẩn:
- Tôi có một chuyện muốn nói cho anh biết, người khác đều hiểu lầm, nhưng tôi hi vọng anh có thể biết.
Lý Lộ Từ đi tới, hai khẩu súng của cô nàng tóc vàng liền chĩa vào Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ nhìn cô gái tóc vàng đó một cái, quay lại gật đầu với Triệu Manh, để cô yên tâm mình sẽ không kích động.
- Toàn bộ Trung Hải đều biết tôi nhìn thấy An Tri Thủy thì sẽ bỏ chạy, bọn họ đều nghĩ rằng tôi sợ cô ta.

Mã Thế Long nói rất nhỏ.
- Thật ra, tôi quả thật là sợ cô ta, bởi vì tôi chỉ cần vừa nhìn thấy cô ta đi đến cạnh mình thì sẽ cương lên, tôi luôn không thể cứ cứng vậy mà nói chuyện với cô ta, cái đó của tôi cũng không nhỏ…vừa nghĩ tới cô gái thuần khiết, đơn thần, trong sáng như nước vậy một ngày nào đó sẽ bị ta chăm sóc dạy bảo vui vẻ giống như Jessica, anh bảo tôi có thể không kích động sao?
- Sau này anh không cần sợ.
Mạch máu trên cổ Lý Lộ từ nổi lên, giơ tay nắm lấy cổ Mã Thế Long, đập mạnh vào tường.
Vách tường ngăn cách chỉ bằng gỗ ầm ầm sập xuống, thân thể của Mã Thế Long vẫn đụng tiếp vào phòng riêng cách vách, vụn gỗ, bụi đá đập lên đầu gã, các vệt máu chảy ra từ khóe miệng, gã nhìn chằm chằm Lý Lộ Từ, thế nào cũng không dám tin Lý Lộ Từ không ngờ dám động thủ với hắn, mà lại là đang trong tình trạng bị hai khẩu súng chĩa vào.
- Jessica, giết hắn.
Mã Thế Long điên cuồng hét lên.
Hắn lại không biết cô nàng tóc vàng cũng kinh hãi như vậy, khi Lý Lộ từ ra tay trong nháy mắt, cô ta căn bản không nắm bắt được thân hình của hắn, mà khi Mã Thế Long rống lên, cô nàng tóc vàng chỉ thấy hai cổ tay đau nhức, cô ta thậm chí không nhìn thấy cơ thể Lý Lộ Từ có bất kì dấu hiệu tấn công nào, hai khẩu súng lục liền bị Lý Lộ từ tháo xuống.
Cô nàng tóc vàng không ngồi chờ chết, cặp chân thon dài có thể muốn mạng của đàn ông ở trên giường của cô ta cũng khủng bố như vậy, bay lên một cước liền đá vào giữa hai chân của Lý Lộ Từ, cô ta rất rõ người đàn ông này là cường địch trước đây chưa từng gặp, chỉ có thể gửi hi vọng vào nhất chiêu chế địch, nếu không thì cô cũng không còn sức trả đòn.
Lý Lộ từ mạnh hơn so với tưởng tượng của cô ta, một tay nắm chặt cổ chân của cô nàng tóc vàng, không chút thương hương tiếc ngọc đập cô ta vào tường, vách tường sập xuống, thuộc hạ bên ngoài bức tường của Mã Thế Long ít nhất có năm khẩu súng chĩa vào Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ cũng nhặt lên một khẩu súng chĩa vào Mã Thế Long.
- Hạ súng xuống, bằng không tôi giết người phụ nữ này.
Tên đấu thủ quyền anh nói một câu tiếng phổ thông cứng ngắc, nhưng ít nhất hắn biểu đạt rõ ràng ý của mình, hắn không dùng ưu thế thân cường thể tráng của mình mà là cầm một khẩu súng chĩa vào Triệu Manh, hất hiển nhiên hắn đã thấy rõ Lý Lộ Từ tuyệt không phải thân thủ bình thường, súng so với nắm tay của chính mình càng làm người ta yên tâm hơn.
Lý Lộ Từ lùi lại một bước không chút do dự, một phát bắn trúng cổ tay của tên đấu thủ quyền anh da đen.
- A.
Một tiếng hét thảm thiết, khẩu súng của tên đấu thủ quyền anh da đen rơi xuống đất, Lý Lộ Từ bắt lấy y che ở cạnh người mình, đồng thời che Triệu Manh ở góc phòng.
Triệu Manh lúc này đã suýt nữa sụp đổ, cô nào có từng gặp qua cảnh tượng thế này? Mối nhục hiện tại vẫn có thể cố nén, nhưng sự kinh hoàng sợ hãi hiện tại không cách nào chịu đựng.
- Không sao.
Lý Lộ Từ an ủi Triệu Manh một câu.
Lúc này thuộc hạ của Mã Thế Long mới phản ứng lại, đầu súng xoay theo vị trí hiện tại của Lý lộ Từ.
Mã Thế Long ở bên cạnh ho khan, đứng dậy dưới sự nâng đỡ của thuộc hạ, lấy ra cái khăn lụa trắng tinh lau máu ở khóe miệng, nhìn Lý Lộ Từ lộ ra ý cười:
- Lý Lộ Từ, anh đã chứng minh bản thân anh, giờ tôi có thể nói chuyện với anh.
Lý Lộ Từ nhấc tên đấu thủ quyền anh lên ném đi, lập tức khiến mấy tên thuộc hạ cầm súng kia nằm xuống đất, giữa một trận hoảng loạn, Lý lộ Từ đã xông tới trước người Mã Thế Long, họng súng chĩa vào đầu Mã Thế Long.
- Anh biết, thật ra anh không thể làm gì được tôi, hôm nay anh làm tôi bị thương, sớm hay muộn gì cũng phải trả giá, không phải anh thì là An gia. Giờ tôi cho anh một cơ hội tránh cho bản thân tiếp tục sai lầm, chúng ta nói chuyện vui vẻ, giống những người đàn ông đích thực, không cần dùng nắm đấm hay súng, mà là dùng trí tuệ giải quyết vấn đề.

Mã Thế Long cũng không hoang mang, phất phất tay, nói với mấy tên thuộc hạ kia:
- Đồ vô dụng, đi hết ca đi.
- Đàn ông đích thực?
Lý Lộ Từ cười nhạt.
- Đàn ông đích thực, không dùng khuynh hướng tình dục quyết định, tôi thích đàn ông, cũng thích phụ nữ, anh không phải cũng có hứng thú với An Tri Thủy sao? Anh không có hứng thú với đàn ông, chẳng qua là anh vẫn chưa gặp được người đàn ông mình thích mà thôi.
Vẻ mặt của Mã Thế Long vô cùng bình thản, lòng hướng về sự thanh thản.
- Sau này anh sẽ hiểu được, kỳ thật tôi cương lên với An Tri Thủy, lại khiến tôi kinh ngạc phát hiện ra, thật ra tôi vẫn thích phụ nữ nhiều hơn một chút.
- Những người tôi cho rằng là đàn ông đích thực, không phải khuynh hướng tình dục, không phải chủ nghĩa đại nam tử, không phải chết không cúi đầu, càng không phải tự tôn yếu ớt… Đối với tôi mà nói, đàn ông đích thực sẽ bất chấp tất cả, không tiếc phải trả bất cứ cái giá nào, bảo vệ chặt chẽ những thứ mình quan tâm, gia đình tôi, công chúa của tôi, em gái của tôi, còn có…sự thần khiết của An Tri Thủy.
Lý Lộ Từ gương mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mã Thế Long.
- An Tri Thủy là tất cả những gì tôi nghĩ là hoàn mỹ, sự tinh khiết, trong trắng, thứ anh muốn làm vấy bẩn, là thứ tôi sẽ bảo vệ.
Mã Thế Long cười cười, thật là người đàn ông buồn cười.
- Anh biết một người đần ông trong tình huống như thế này hoàn toàn không thể dùng cái lí trí và trí tuệ trong miệng anh ra để khống chế hành động của bản thân không?
Cười đối mặt với Mã Thế Long, Lý Lộ Từ vẫn không có bất kì cảm xúc gì.
- Phải không?
Mã Thế Long không nhìn thấy bất kì cảm xúc kích động nào trong mắt Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ rất bình tĩnh, cho nên Mã Thế Long cũng không sợ hãi, người bình tĩnh khiến người ta mất kiểm soát hơn người kích động.
- Phải.
Lý Lộ Từ nói xong, quay ngược cán súng lại, khẽ đập lên túi con cháu của Mã Thế Long.
- Lý Lộ Từ….
Mã Thế long kêu lên thảm thiết, sự đau đớn của phần dưới cơ thể khiến gã mất đi ý thức, gã có thể hiểu được chỉ có một chuyện, khi một người kích động đến cực hạn, có lúc cũng sẽ điên cuồng lạnh lùng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.