Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 461: Du thuyền.




An Đông Dương khống chế được thương hội Cẩm An cũng không khiêm tốn, ngoại trừ các tập đoàn nhiều lần có các hạng mục tham gia, hơn nữa ham thích sự nghiệp công ích, nâng cao danh tiếng của công ty, là một doanh nghiệp tư bản lớn phát triển cùng với sự tiến nhanh của nền kinh tế Trung Quốc thời kỳ những năm 90, không ít lần xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng, lễ kết hôn của ông ta cũng không khỏi làm cho mọi người bị chấn động, dù sao hiện tại việc truyền bá tin tức rất thuận tiện, đến cả chuyện con trai nhà giàu đem một đoàn xe sang trọng đi đón dâu cũng có thể trở thành tiêu diểm tren internet, huống chi bây giờ lại có người tổ chức hôn lễ trên airbus A380 và tàu sân bay.
Nếu như là lời nói đặc biệt của Rolls-Royce Gus, dựa theo giá cả ở đặc khu Gus ở Trung Quốc, phải gần một ngàn chiếc xe mới đủ khả năng so sánh với máy bay riêng này.
Dù sao chiếc Airbus A380 tư nhân quyền lực nhất Trung Quốc này cũng lấy danh nghĩa là của Đường Tô, nhưng thật ra là làm cho người ta ngưỡng mộ vì bà xã của An Đông Dương là một người nhiều tiền, người bình thường đều sẽ nghĩ là Đường Tô có nhiều tiền đến vậy, cũng không nghĩ rằng An Đông Dương còn nhiều tiền hơn.
Tuy nhiên, An Đông Dương có một bà xã như vậy thật đáng ngưỡng mộ, không phải bất kỳ người đàn ông nào sau khi bị vợ trước chán ghét rồi vứt bỏ, đều có thể tìm được một người phụ nữ như thế làm bạn, làm bạn với một người như vậy thì sợ gì không có danh có phận.
Nghi thức tổ chức hôn lễ chính thức đương nhiên được lùi lại một ngày, được tổ chức trên sân bay của hàng không mẫu hạm, tuy nhiên trước khi tổ chức hôn lễ, việc chờ đợi những quan khách đến từ khắp nơi trên thế giới thì phải mất cả tuần, tất cả những quan khác đã đến và các nhân viên đều tự tập ở du thuyền Sa Mạch Phi Nhĩ.
Kể từ sau khi gặp tai nạn nghiêm trọng với Hải Thượng Lục Châu, du thuyền đã bị thương nặng, nó đã phải hoạt động rất khó khăn, nhưng vì Sa Mạch Phi Nhĩ không giống với Hải Thượng Lục Châu, chủ nhân của nó chỉ trông chờ vào doanh thu của du thuyền này, bởi vì nó vốn thộc quyền quản lý của một công ty tư nhân, mấy con thuyền tư nhân của An Đông Dương cũng đều là do công ty này phụ trách quản lý.
Thực tế việc người vận chuyển cũng thuộc sự quản lý của công ty, nhưng tất nhiên, chỉ có trên danh nghĩa, để phá vỡ các điều khoản mua bán đã thỏa thuận trong điều khoản.
Một con tàu sân bay, còn có một chiếc du thuyền lớn hơn đặt ngay bên cạnh, giống như là một thành phố di dộng và một quảng trường đứng cùng một chỗ.
Hầu hết các khách đều dùng phi cơ trực thăng để hạ cánh xuống du thuyền, cũng có thể là ngồi ca nô tới.
Những người đủ tư cách để kết giao với An Đông Dương cũng không có nhiều, lần này An Đông Dương vì Đường Tô mà tổ chức một hôn lễ long trọng như vậy, lại tự mình đi mời cả hơn nghìn quan khách, tổng số cũng đủ lấp đầy toàn bộ Sa Mạch Phi Nhĩ.
Thành phố Trung Hải vẫn có hội trường tổ chức đám cưới, điều đáng để cho người dân bình thường quan tâm nhất chính là, trong ngày tổ chức hôn lễ, các cửa hàng trên toàn quốc sẽ giảm giá mạnh, có thể kiếm được khoảng trăm tỷ.

Lý Lộ Từ vốn ra cũng có kế hoạch đi mua đồ điện giảm giá, nhưng An Đông Dương đích thân gọi điện, hy vọng hắn có thể tham gia hôn lễ.
Lý Lộ Từ đương nhiên không cho rằng An Đông Dương đã thay đổi cách nhìn với hắn, tuy nhiên vì đây là hôn lễ của An Đông Dương, An Tri Thủy không thể không tham gia, nếu như Lý Lộ Từ không ở bên cạnh An Tri Thủy, có lẽ đến cả tâm tư kết hôn An Đông Dương cũng không có.
An Tri Thủy lại không biết, rất vui vì cha mình có thể làm như thế này, lại còn đặc biệt gọi điện thoại khen ngợi cha. Nghĩ đến hôn lễ của cha, chỉ cảm thấy mình và Lý Lộ Từ cùng tham gia thì thật có ý nghĩa, nên cô rất hưng phấn và mong chờ.
Lý Lộ Từ đành phải xin nghỉ cùng với An Tri Thủy, sao đó mang An Nam Tú và Tú Tú đi theo, đáng tiếc là Lý Bán Trang đang ở trong quân huấn, chỉ còn một tuần nữa sẽ kết thúc, Lý Bán Trang cũng hy vọng sẽ làm đến nơi đến chốn, nên không thể cùng đi được.
Du thuyền quá sang trọng thật không mấy thuận tiện, để có thể ở trên biển bốn năm ngày cũng tốn khoảng hai ba nghìn, đó là còn chưa kể đến thuyền này không thể đánh đồng với Sa mạch Phi nhĩ.
Không chiếm được chút tiện nghi này nên cũng hơi đáng tiếc, Lý Lộ Từ không có ý định sẽ chiếm ưu thế với An Đông Dương, do đó, những thứ này không thể chia sẻ với em gái, Lý Lộ Từ có cảm giác phải chịu thiệt một chút.
Những người phụ trách tiếp đón An Tri Thủy chính là Lâm Văn Lệ, một cô gái cao gầy và thanh tú, khi vừa từ trên máy bay xuống, cánh quạt cuồng phong làm tung váy của Lâm Văn Lệ lên, chiếc quần tất sáng màu ôm lấy cặp chân dài rất thu hút ánh mắt người khác.
Căn phòng cao nhất trên du truyền sang trọng này dù ở phương diện nào thì tuyệt đối cũng không thua kém căn phòng của tổng thống ở khách sạn 5 sao, dù biết rằng Viên Hổ Sơn sang trọng hơn một chút, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Lý Lộ Từ thì có thể biết được chẳng có thứ gì ở đây mà hắn có thể bắt bẻ được.
Ngồi trong phòng khách có thể nhìn thấy cảnh biển rộng mênh mông không bến bờ ngoài của sổ, lại gần cửa sổ, những cô gái mặc bikini đang phơi nắng bên cạnh bể bơi cũng rất đẹp mắt, nếu không ra khỏi phòng, sẽ làm cho người ta nghĩ rằng đây chính là một khách sạn nằm bên bờ biển mà không nghĩ đây là ở trên du thuyền.
- Thuyền lớn như vậy, nếu như chìm xuống thì cũng phải mất khá nhiều thời gian, tốt nhất là nên có sóng thần, xem khả năng chống chọi của nó thế nào,
A Nam Tú ôm con kiến Bá Vương Long to đùng đứng trong phòng khách, cầm một sợi len nhỏ kéo Tú Tú, làm cho người khác có cảm giác như cô bé này đang chơi một món đồ chơi, kéo theo con vật cưng của mình là có thể đi khắp chân trời, dường như không có gì khiến cho cô phải vướng bận.
Lâm Văn Lệ đứng ở cửa, mặt không khỏi biến sắc, con người bây giờ không giống như những người truyền thống bảo thủ của ngày xưa, tuy nhiên cũng có một vài điều kiêng kỵ, bình thường thì trên thuyền không ai nói mấy chuyện như thế này, nếu như là các thủy thủ mà nghe thấy chuyện này, chỉ sợ họ sẽ lập tức chửi ầm lên, biển rộng thật sự rất đáng sợ, ngoại trừ tàu va phải đá ngầm còn nếu không thì chẳng có thiên tai nào có thể đánh chìm nó cả.
Lý Lộ Từ trừng mắt nhìn An Nam Tú một cái, tùy tiện đem chuyện con tàu lớn nhất trong lịch sử bị chìm ra nói ở đây thật không phải, Lý Lộ Từ mong An Nam Tú sẽ không nhắc lại nữa, điều khiến cho người ta yên tâm hơn chính là An Nam Tú cũng có ở trên thuyền, đem chuyện tàu chìm ra nói dường như cũng chẳng có gì vui cả.
- Nhìn kìa, thuyền lớn tới rồi, cầu đã được nối liền rồi, dường như là rất khó khăn, tại sao lại không dùng hai ống thép để nối hai thuyền lại với nhau nhỉ.
An Tri Thủy ghé lên của sổ và nói.
Lý lộ Từ lắc lắc đầu, cho dù cô đã học khoa học tự nhiên ở trường trung học, nhưng cũng không thể trông cậy vào việc các cô có thể đem những kiến thứ đó mà áp dụng vào thực tế được, nếu như muốn cố định con thuyền lớn kia với du thuyền lại với nhau thì độ khó so với việc nối các cây cầu khác sẽ lớn hơn nhiều, chuyện này thực sự rất khó khăn.
Cũng không phải là mứt quả ghim thành xâu, cầm cái que tre xiên vào là được.
- Mấy người đi chọn phòng trước đi.
Với tư cách là chủ nhân, An Tri Thủy nói với Lâm Văn Lệ:
- Cô đi trước đi.
- Dạ.

Lâm Văn Lệ cúi đầu lui ra cửa.
- Tôi ở ngay phòng bên, có chuyện gì, xin cứ dặn dò.
Nói xong, Lâm Văn Lệ đi sang phòng bên cạnh. Căn phòng trông như buồng xép này trên thuyền cũng không có nhiều, mỗi phòng có thể đi kèm với một buồng như thế.
- Tôi ở trên lầu.
An Nam Tú chọn bừa một phòng, phòng cũng không rộng lắm, mỗi phòng đều có thể nhìn thấy cảnh biển, nhưng trước cửa trên tầng sát với một bể bơi lớn, còn có một cái bể bơi nhỏ hơn, An Nam Tú khá thích thú, cô vừa đi lên liền mở cửa sổ, treo Tú Tú lên trên.
Lý Lộ Từ và An Tri Thủy một người bên phải một người bên trái. Tuy nhiên phòng của An Tri Thủy là phòng ngủ chủ, có một cái nhà tắm rất to, lý Lộ Từ chọn một phòng có ghế massage, giường hơi nhỏ một chút, máy tính treo tường trông rất được.
Sau khi treo Tú Tú lên rồi, An Nam Tú chậm rãi đi xuống lầu, nhìn nhìn phòng của Lý Lộ Từ, lại nhìn phòng của An Tri Thủy, tỏ vẻ khá vừa lòng với cái phòng khách ở giữa phòng của hai người.
- Hôn lễ được tổ chức vào ngày nào?
Lý Lộ Từ hỏi.
- Phải ở lại đay một tuần, sao đó cha và dì Đường đi nghỉ tuần trăng mật, trở về Trung Hải phải mất ba ngày, như vậy là có thể chơi trên thuyền mười ngày.
An Tri Thủy mang không ít đồ đến, không thể chậm trễ vệc học tập, thấy có lỗi chút nên nói:
- Thật ra chúng ta có thể về chậm vài ngày mà.

- Chơi thêm vài ngày cũng tốt, anh chỉ sợ đến lúc đó lại không nỡ rời thuyền thôi.
Lý Lộ Từ cười nói:
- Nghe nói trên thuyền có rất nhiều chỗ chơi.
- Vậy chúng ta đi tham quan thuyền, nghe nói trên du thuyền còn có cả một nhà ăn cho mọi người .
An Tri Thủy vô cùng cao hứng nói:
- Em đi tìm hướng dẫn viên du lịch.
Hướng dẫn viên du lịch đương nhiên là Lâm Văn Lệ, du thuyền lớn như vậy, nếu như lạc đường cũng không phải chuyện lạ, Lý Lộ Từ thực ra thích đi dạo cùng với An Tri Thủy và An Nam Tú, nhưng xem ra An Tri Thủy cũng không thông thuộc du thuyền này.
- Có cái gì vui chứ? Chuyện mà Lý Lộ Từ thích làm nhất chẳng phải là đi lên trên boong tàu nhìn mấy sinh vật giống cái trên người chỉ có mấy mảnh vải che thân thôi sao?

Vừa rồi An Nam Tú cũng nhìn thấy, mặc dù khi ở bờ biển Viên Hổ Sơn rảnh rỗi cũng có gặp những cô gái mặc áo tắm, nhưng mà nằm xếp hàng trên boong tàu như thế này, khiến cho An Nam Tú liên tưởng đến việc người ta mang cá biển ra phơi, không khỏi ghê tởm.
- Hình như là trên sân thượng có một bể bơi, mọi người có muốn đi xem thử không? Người khác lại không nhìn thấy.
Lý Lộ Từ không háo sắc như An Nam Tú nghĩ, những cô gái mặc áo tắm làm tôn lến dáng vẻ hấp dẫn gợi cảm thì có rất nhiều, nhưng chỉ mặc áo tắm mà có thể khến cho người ta hứng thứ đi tiếp thì không có nhiều, những cô gái mặc áo tắm trên boong tàu, ai có thể so với An Tri Thủy được chứ? Lý Lộ Từ hoài nghi.
- Vậy chúng ta nên khóa trái cửa phòng lại không cho phép ai vào.
An Tri Thủy đỏ mặt, phải rất lâu mói có thể chịu được cái kiểu ăn nói bóng gió của Lý Lộ Từ này.
- Hay là mời ai đó giới thiệu, thời gian tắm nắng, vừa mới lên thuyền hay là đi tham quan mỗi nơi một chút.
Lý Lộ Từ nói lảng sang chuyện khác, không tiếp tục giằng co chuyện mấy cô gái tắm nắng nữa, để tránh cô sinh ra nhiều cảnh giác, lý Lộ Từ vừa vào phòng đã quan sát thấy cái ban công kia rất bí mật, những nới khác đều không nhìn thấy, nhưng lại có thể nhìn thấy rất rõ từ của phòng của Lý Lộ Từ.
- An Thủy Thủy, đưa tiền cho tôi.
An Nam tú chợt nghĩ ra một trò vui.
- Được, muốn bao nhiêu?
An Tri Thủy cũng không quan tâm An Nam Tú cần tiền làm gì, liền mở ví ra.
- Cô cần tiền làm gì, tôi sẽ cho cô.
Lý Lộ Từ vội vàng nói, không thể để cho An Nam Tú có thói quen đòi tiền của An Tri Thủy được, An Nam Tú không có khái niệm vay tiền, cũng không nghĩ đến chuyện phải trả tiền.
- Bao nhiêu cũng được, tôi muốn đi đánh bài với mấy người địa chủ.
An Nam Tú còn chưa bao giờ đấu với mấy địa chủ thật.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.