Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 52: Hô hấp nhân tạo\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 52: Hô hấp nhân tạo
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Với An Nam Tú, cái hồ lớn có gò đất ở giữa hồ, bao quanh phủ công chúa chẳng qua chỉ là hồ nuôi cá mà thôi, thì đương nhiên trước mắt cũng chỉ là một cái hố.
Nhưng rõ ràng cô đã quên, trước kia trong nháy mắt cô có thể vượt qua mặt hồ rộng lớn, bây giờ cô chỉ là một bé gái bình thường phải chạy nhảy lên cầu thang.
Tông tọa của Thần đường Đại hiền triết, nữ hoàng bệ hạ đều có thể làm chứng, Thần thuật sư Đại hiền triết hi vọng nhất được trở thành Thần nhất từ xưa đến nay của Thiên vân thần cảnh , An NamTú, là đại nhân vật cóthể đồng thời ngâm xướng 10 ngôn ngữ.
Thần thuật sư bình thường cũng chỉ có thể ngâm xướng hai loại cùng lúc mà thôi, cũng có nghĩa là khi Thần thuật sư bình thường phóng ra hai thần thuật, công chúa điện hạ đã phóng ra mười, còn chưa tính đến mặc phát, thuấn phát tăng thêm tốc độ nữa.
(*Thuấn phát: Sử dụng ngay lập tức)
Ngay trong nháy mắt vừa nãy, An Nam Tú đã tiến hành phi hành thuật, trệ không thuật, thuấn di thuật, thế thân thuật..... gần mười cái thần thuật.
(*Phi hành thuật, trệ không thuật, thuấn di thuật, thế thân thuật: Thuật bay, thuật dừng trên không, thuật di động trong tích tắc, thuật thế thân)

Phần lớn các thần thuật đều cần ngâm xướng ra đầy đủ mới có thể phát huy uy lực lớn nhất, khi gia tốc sử dụng ngay lập tức cần điều kiện bắt buộc là phải hy sinh hiệu quả thần thuật, nhưng mà đối với nguy cơ ngã xuống hố nước nhỏ, căn bản không cần để ý.
Điều đáng tiếc là: bây giờ dù cô có ngâm xướng đầy đủ những thần thuật này cũng không chắc phát đã huy hiệu quả, huống chi là sử dụng tức thời, cuối cùng thuật đóng băng cũng phát huy hiệu quả, mặt nước ngay lúc mũi chân cô sắp đụng vào nháy mắt đã đóng thành băng.
“ Rắc, rắc”
Mặt băng không thể nào chịu được áp lực, lập tức nứt ra, giống như mạng nhện lan rộng ra.
An Nam Tú vẫn không thể ngăn cản mình rơi xuống hố, cô hoảng sợ quay đầu lại, nhìn Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ lao tới như bay, hai chân hắn chuyển động giống như lốp xe tải nhỏ mà An Nam Tú nhìn thấy, hai cánh tay khua giống như lá cây rung rinh trong gió.
An Nam Tú biết mình sẽ không sao bởi Lý Lộ Từ đã chạy tới cứu cô, nhưng thật là tệ, bản thân một chút mạnh mẽ cũng không có, liệu Lý Lộ Từ còn sợ cô không?
Tệ hại nhất chính là, mình lại bị mất mặt, Lý Lộ Từ nhất định sẽ chê cười mình, dù hắn có không nói ra, cũng không cười ra mặt, nhưng trong bụng chắc chắn đang cười thầm.
-Bùm
Nước văng khắp nơi, tất nhiên động tĩnh vẫn nhỏ hơn khi ném chiếc xe xuống. Cô bé ngã xuống, chiếc váy bị tốc lên, lộ ra đôi chân trắng nõn, mịn màng, lại cả nội y bên trong, sau đó cả người chẳng thấy đâu nữa, chỉ còn mái tóc đen nổi trên mặt nước.
An Nam Tú còn chưa kịp giãy dụa, Lý Lộ Từ nhảy xuống hồ, kéo cô lên, tay ôm ngang ngực cô, lớn tiếng gọi:
- An Nam Tú! An Nam Tú!
Cặp lông mi dài của An Nam Tú run rẩy, rồi lại nhắm chặt lại, dĩ nhiên cô không sao chỉ có điều nước trong hồ bẩn như vậy, cô thấy ghê chết đi được, cô cảm thấy nếu bây giờ cô há miệng, mở mắt, thì nước bẩn sẽ chảy vào miệng, vào mắt của mình, có lẽ cứ chờ Lý Lộ Từ lau sạch mặt cho mình rồi hãy nói.
Huống chi bây giờ bản thân cũng chẳng xảy ra chuyện gì, vẻ mặt đau khổ mà mở mắt ra, Lý Lộ Từ biết mình không sao cả nhất định sẽ cười ha ha, mình cứ giả vờ chết đuối là được rồi.
Hồ nước không sâu lắm, Lý Lộ Từ đứng dưới đó hơn nửa người chưa bị ướt, hắn ôm ngang người An Nam Tú đang ướt sũng nước, trèo lên bờ, vội vã đặt An Nam Tú trên mặt đất.
Hắn cứ thế đặt cô trên mặt đất, việc này rất ngu ngốc, chẳng lẽ hắn cho rằng cô đã chết sao? Toàn thân An Nam Tú đang run, cô chưa từng trông thảm hại như thế này, không ngờ phải nằm trên mặt đất, nghĩ tới những người nơi đây đi qua đi lại trên mặt đất này, nói không chừng ở đây có cả nước tiểu của chó, mèo ở đây nữa, An Nam Tú trước kia là cô công chúa rất ít khi bước ra đường, cô vẫn luôn cho rằng chỉ có người chết mới nằm trên mặt đất, cho dù đi dã ngoại, cô cũng mang theo bên mình chiếc ghế vuông xinh xinh để nghỉ ngơi.
- Không phải chứ? Sao lại ngất rồi?
Lý Lộ Từ trước đây chưa hề lo lắng như thế này, cứu An Nam Tú lên rồi, nguy hiểm cũng qua rồi, mới ngã xuống nước có mấy giây, đến trẻ con cũng sẽ không có việc gì, sao An Nam Tú vớt lên rồi mà vẫn chưa mở mắt, hơn nữa toàn thân lại run rẩy, giống như bị thương rất nặng.
Lý Lộ Từ trong lòng rất lo lắng, giơ đầu ngón tay kiểm tra hơi thở của An Nam Tú.
Hắn chắc nghĩ mình đã chết rồi! An Nam Tú giận dữ, đang định mở mắt thì lại nghe thấy giọng của Lý Bán Trang.
- Chuyện gì xảy ra thế?
Vừa nghe thấy tiếng nước bắn ra rất lớn Lý Bán Trang vội vã chạy ra, sau đó nhìn thấy An Nam Tú đang nằm trên đất, anh trai đứng ở bên cạnh, cô chẳng còn tâm trí mà để ý tới chiếc xe tải kia sao lại có thể lao xuống hồ.
Má An Nam Tú nóng dần, mất mặt chết đi được, bị Lý Bán Trang nhìn thấy cả rồi, bị bẽ mặt trước Lý Lộ Từ nhiều lần nên đã quen, nhưng mà Lý Bán Trang thì sao đây? Cô ta lại còn là kẻ thù số một trong thế giới của An Nam Tú, bộ dạng nhếch nhác bây giờ của cô lại bị Lý Bán Trang nhìn thấy, về sau, ở trước mặt cô ta, bản thân làm sao có thể ngẩng đầu lên đươc, không biết chừng sau này khi bản thân lên mặt với cô ta, Lý Bán Trang sẽ nhớ lại bộ dạng nhếch nhác bị rơi xuống nước mà chê cười cô, trước mặt Lý Bán Trang cô không thể đứng dậy.
An Nam Tú quyết định tiếp tục giả vờ hôn mê.

- Bị ngã xuống nước, chưa đầy 5 giây anh đã vớt cô ấy lên, bây giờ vẫn hôn mê.
Lý Lộ Từ nhìn thấy em gái chạy lại đã bớt lo lắng hơn, giọng điệu cũng bình tĩnh hơn, điều này từ lâu đã là thói quen ăn sâu vào trong tư tưởng, hắn biết mình là chỗ dựa tin cậy của em gái, trong bất cứ thời điểm nào, hắn cũng không được hoảng sợ, nếu không em gái sẽ rất lo sợ, bây giờ đây cũng như thế.
- Không phải là sợ quá ngất đi chứ?
Lý Bán Trang ngồi xổm xuống, cũng thử kiểm tra xem An Nam Tú còn thở không.
Cả hai anh em bọn họ đều coi cô là người chết.... trong suy nghĩ của An Nam Tú, chỉ có kiểm tra xem còn sống hay chết thì mới kiểm tra ở mũi, hơn nữa, Lý Bán Trang thực sự coi thường mình, rõ ràng cho rằng mình sợ quá mà ngất đi, An Nam Tú là người cái gì cũng đã trải qua, làm sao có thể bị dọa đến ngất xỉu.
Mình chẳng qua là xấu hổ nên chưa mở mắt mà thôi, hai kẻ ngốc.
- Có khả năng, nói không chừng khi hoảng sợ quá lập tức khiến cho tim phổi bị suy kiệt.
Lý Lộ Từ nhíu mày, có thể xảy ra khả năng này, sợ tới mức quên cả hô hấp cũng không phải là không có, rất nhiều người khi sợ hãi bị ngất xỉu. Hơn nữa, cơ thể rơi vào tình trạng bị suy giảm hệ miễn dịch, thì ngay cả hô hấp cũng bị ngừng lại, cũng không phải không có khả năng này.
- Vậy thì nhanh chóng hô hấp nhân tạo đi.
Lý Bán Trang vội vàng nói.
- Được.
Lý Lộ Từ gật đầu.
- Em ép lồng ngực của cô ấy, chúng ta cùng phối hợp, anh thổi khí vào miệng cô ấy.
Hai tay Lý Bán Trang đã đặt trên ngực An Nam Tú.
- Em muốn anh chết à?
Lý Lộ Từ kinh hãi, mặt biến sắc, như bình thường cũng đã khổ sở rồi, quan trọng là hôm qua những đã xảy ra chút việc, Lý Lộ Từ có chút chột dạ, An Nam Tú có một số ấn tượng về hắn, hắn không thể để cho An Nam Tú hiểu nhầm nữa, huống chi với An Nam Tú mà nói, không cần hắn đưa ra bất cứ lý do gì, làm những việc như này với cô ấy, kết cục cũng chẳng có gì khác.
- Vậy để em, anh ép lồng ngực cho cô ấy đi.
Lý Bán Trang không biết anh cô làm sao vậy, cô tin rằng nếu như mình ngã xuống nước, anh trai không chút do dự, lập tức hô hấp nhân tạo cấp cứu, sao đối với An Nam Tú lại do dự như vậy?
Lý Lộ Từ lưỡng lự một lúc, không còn cách nào khác, chỉ có thể như thế này thôi, nói thế nào cũng phải cứu An Nam Tú trước đã, hơn nữa ngực của cô ấy mình đã chạm vào một lần rồi, nếu chạm lần nữa về bản chất cũng chẳng có gì khác nhau, nhiều nhất vẫn là hai người ước nguyện chuyện vui, lén lút trốn đi để cô giật điện một lần.
Lý Bán Trang hít một hơi sâu, bóp chặt mũi An Nam Tú, chuẩn bị hô hấp nhân tạo cho cô, vừa mới cúi đầu xuống, An Nam Tú bỗng nhiên mở mắt, mắt mở to trừng trừng:
- Hô hấp nhân tạo là cái gì?
- Chính là thổi khí vào miệng cô, giúp cô thở.
Lý Lộ Từ nhanh chóng trả lời, sau đó thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc hai tay đặt lên bên trên ngực của An Nam Tú, nhanh chóng thu tay lại.
- Cô không sao chứ, dọa người khác sợ chết đi!

- Không có việc gì là tốt rồi.
Lý Bán Trang cũng vội rút tay lại.
Không ngờ hô hấp nhân tạo lại là như vậy, An Nam Tú nổi giận đùng đùng nhìn Lý Lộ Từ, vô cùng tức giận, miệng chạm miệng thổi khí, còn có chuyện nào ghê tởm hơn được sao? Sáng hôm trước mình không đánh răng mà nói chuyện với hắn, hắn còn bảo thối chết đi được..... vừa nãy Lý Ban Trang bảo hắn làm việc đó với mình, hắn nhất quyết từ chối, hắn còn bảo Lý Bán Trang làm như thế là muốn hắn chết, có phải hắn cảm thấy nếu hắn miệng đối miệng thổi khí cho cô sẽ bị miệng cô hại thối chết? Tuy rằng An Nam Tú tuyệt đối không cho phép hắn làm chuyện này, nhưng mà mình không cho phép với việc hắn chủ động chối bỏ là hai việc khác nhau.
Ngay cả Lý Bán Trang cũng không từ chối, Lý Lộ Từ không ngờ bỏ mặc!
Việc hắn nên làm lúc nãy đó là lập tức đồng ý, sau đó hỏi ý kiến của cô, dĩ nhiên vừa rồi cô giả vờ hôn mê không thể bảo cho hắn biết, nhưng đây là vấn đề về thái độ! Lý Lộ Từ không hề tôn trọng cô chút nào!
- Quay về tắm rửa đi, bẩn quá.
Lý Lộ Từ trừng hai mắt, nổi giận đùng đùng nhìn An Nam Tú bế lên.
- Bỏ ta xuống!
Hai tay An Nam Tú đấm tới tấp vào ngực Lý Lộ Từ:
- Ngươi thối muốn chết, ngươi thối muốn chết, ngươi mới thối muốn chết!
Lý Lộ Từ không sao hiểu được:
- Ở đây không phải như ở nhà, không có sàn nhà, cô đi chân đất thế nào được hả ?
Hắn đúng là biết hai bàn chân của An Nam Tú rất mềm mại và thanh tú, An Nam Tú đang muốn hỏi sao hắn biết chân cô không thể đi, sau đó má liền đỏ, liếc nhìn Lý Lộ Từ một cái, nhìn thấy nét mặt hắn cũng có chút xấu hổ, biết hắn chắc chắn cũng đang nhớ tới việc sờ chân cửa cô, lồng ngực An Nam Tú bên dưới bộ quần áo ướt sũng có chút khó chịu, lúc này bên dưới ngực lén lút đập nhanh hơn, hai nắm đấm của cô đánh cũng dần yếu dần, chẳng có chút sức lực nào.
An Nam Tú vừa rồi đã giẫm vào bùn dưới đáy hồ, Lý Lộ Từ bế cô lên, giầy cũng có rất nhiều bùn, rớt khỏi chân cô, Lý Bán Trang nhặt lên, rửa sạch bùn, nhìn anh trai bế cô gái, đột nhiên nhớ lại, anh trai hình như chưa bao giờ bế mình như thế này.
Đúng vậy, anh trai chưa bao giờ bế mình như thế, Lý Bán Trang nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh trai đang bế cô gái kia xa dần, vươn tay với, giống như muốn bắt lấy hắn.
- Chờ em với.
Lý Bán Trang chạy chậm lên trước, tự cười với chính mình.
biglove



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.