Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 67: Long tổ\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 67: Long tổ
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
- Thôi được rồi, mọi người ăn cơm đi nhé, tạm biệt .
Nói xong dì Đường liền tắt máy, cũng không có nói muốn cùng An Tri Thủy nói chuyện. Thái độ như vậy cũng càng rõ ràng. Trực tiếp giúp Lý Lộ Từ làm việc, cũng không phải do nhìn mặt An Tri Thủy mới làm, khiến cho tâm lý người ta cảm thấy thoải mái.
Lý Lộ Từ cảm giác ra được tầng hương vị này. Đương nhiên càng thêm cao hứng, sau đó có chút nghi hoặc:
- Dì ấy làm sao biết chúng ta đang ăn cơm cùng nhau.
- Thời điểm này chính là thời gian ăn cơm mà, chúng ta lại ở cùng một chỗ. Mình nói với dì Đường rồi, mình và cậu chỉ là bạn bè thôi.
An Tri Thủy ngượng ngùng nói. Không định giấu An Nam Tú, vẫn còn có ý khoe khoang, dù sao chỉ cần bạn học trong trường không biết thì được rồi.
- An Nam Tú, cô có thể đi học rồi.
Lý Lộ Từ vô cùng cao hứng nói. An Nam Tú không phải không có hộ khẩu, khiến cho Lý Lộ Từ đối với thân phận đến từ Thanh Vân thần cảnh của cô ấy không còn quan tâm nhiều. Cho dù là trên cây hái xuống hay là từ trong bụng sinh ra, vào hộ tịch gốc còn có gì khác nhau sao? Trong hộ khẩu lại không thể ghi ai là từ trên cây hái xuống, ai do người sinh ra.
- Tôi nói có muốn đi học sao?
An Nam Tú đã ăn xong rau quả rồi, quay đầu cũng không nhìn Lý Lộ Từ và An Tri Thủy, nói tiếp:

- Không cần tự tiện thay người khác quyết định.
Lý Lộ Từ nhìn chằm chằm An Nam Tú. An Nam Tú khẳng định là đang nghĩ chuyện gì lòng dạ hẹp hòi, bằng không khi Lý Lộ Từ và An Tri Thủy nói những chuyện này cô ta đã ngắt lời rồi, không cần đợi đến bây giờ.
- Đến trường rất là vui, hơn nữa không có ai không đi học cả?
An Tri Thủy không hiểu cô ấy như Lý Lộ Từ, có chút lo lắng khuyên An Nam Tú.
- Người khác đi học thì tôi cũng phải đi học sao? Đi học có vui bằng ngày ngày ở nhà sao?
An Nam Tú cảm thấy chuyện này thật rõ ràng, đi học là việc không có niềm vui, với lại như Lý Lộ Từ ngoài cuối tuần ra mỗi ngày đều phải ngồi xe đi ngồi xe về, đâu có vui như An Nam Tú. Bản thân cô muốn làm gì thì làm, muốn ăn kem liền ăn kem, muốn đếm kiến thì sẽ đếm kiến. Đại học quốc gia có vườn trường to như vậy, tìm một nơi bán kem cũng không dễ gì. Trong nhà có tủ lạnh to, đầy ắp kem đường đều tùy theo An Nam Tú hưởng thụ.
- Cô không thể lúc nào cũng chỉ biết chơi thôi, đến trường là vì học tri thức, như vậy sau này mới có thể làm một người có ích.
An Tri Thủy vẫn đang kiên nhẫn khuyên bảo.
- Ý của ngươi hiện tại sự tồn tại của ta không có ý nghĩa gì sao?
An Nam Tú ngẩng đầu lên khinh thường nói.
- Tôi không có ý đó.
An Tri Thủy vội vàng xua tay.
- Ý của tôi là cô đi học có thể học được rất nhiều điều mà trước kia cô không biết. Như vậy cô có thể làm những việc mà trước kia cô không thể làm.
An Nam Tú chợt nhìn thoáng qua Lý Lộ Từ, sau đó có chút ngượng ngùng. Cô quả thật thông qua sách vở học được những điều trước kia không biết, sau đó đối làm những việc cô trước kia không thể làm với Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ không biết cô nghĩ gì, tuy nhiên hắn cũng không thể để An Tri Thủy tiếp tục hao tổn sức lực nữa. An Nam Tú cho dù muốn cô cũng không thể biểu hiện thuận theo ý của An Tri Thủy. Công việc của An Nam Tú vẫn phải do hắn làm. Tỏ ý muốn An Tri Thủy đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt mà buông tha cho.
- Mình đi đây. Cậu mang An Nam Tú đi đến đó đi, tiết học buổi chiều ở trên phòng 4037 phải không?
- Đúng.
An Tri Thủy gật đầu.
Ba người tách ra ở giao lộ, An Tri Thủy muốn thử dắt tay cô, An Nam Tú hai tay để ở sau lưng, một chút mặt mũi cũng không cho. Lý Lộ Từ nhìn thấy bóng dáng hai người rời đi, cười cười lắc đầu, nhưng nghĩ phải đi tiếp nhận câu hỏi đó của chủ nhiệm khoa lại khổ cái thân. Bởi vì nếu như chỉ là phụ đạo viên, vậy thì sự tình rắc rối không đáng lo nữa. Chủ nhiệm khoa ra mặt biểu thị còn có những người lãnh đạo khác quan tâm đến việc này.
Cũng may, Lý Lộ Từ chỉ sợ có chuyện không đâu xảy ra, chủ nhiệm tìm hắn kể lại tỉ mỉ chuyện xảy ra hôm nay. Cũng không có gì nghiêm trọng phải xử lí, chỉ bắt hắn bảo đảm không thể có chuyện như thế phát sinh được nữa. Nếu như xuất hiện tình huống như vậy, thì sẽ thông báo với toàn trường.
Lý Lộ Từ đi từ phòng làm việc ra, thầm cảm thấy may mắn, đã có thể xác định không có ai đem việc va chạm rò điện ra cho rằng liên quan đến An Nam Tú. Nếu không thì việc này không thể xử lý xong xuôi một cách đơn giản như vậy.
Hắn đến trường in bản đăng ký, tờ khai hộ khẩu tải về từ trang web cục dân chính . Đến phòng học, An Nam Tú ngoan ngoãn cùng An Tri Thủy ngồi ở hàng cuối cùng.
Bên cạnh An Tri Thủy không có một vai khác. Lý Lộ Từ đang muốn ngồi xuống vị trí mà hắn hay ngồi, An Nam Tú kéo kéo quần hắn. Lý Lộ Từ đành phải đến ngồi bên cạnh cô.
- Họ tên, An Nam Tú. Lý Lộ Từ vừa chuẩn bị viết, lại hỏi cô:
- Gọi thế này sao? Nếu không thì sửa lại, gọi là Lý Tú hoặc là Lý Nam Tú được rồi, tôi miễn cưỡng thừa nhận quan hệ tôi với cô là quan hệ anh em.
- Quan hệ huyanh em?
An Nam Tú ghé sát vào tai Lý Lộ Từ, âm thanh nho nhỏ, hương thơm nhè nhẹ, hô hấp nóng bỏng phảng phất ở bên tai và trên mặt Lý Lộ Từ, còn hầm hừ tức giận.
Lý Lộ Từ đỏ mặt xấu hổ, An Nam Tú cũng đỏ mặt, nhưng dường như vẫn tức giận trừng hắn. An Tri Thủy không nghe rõ hai người bên tai thì thầm nói cái gì, cảm thấy mình bị bỏ rơi, có chút không vui, ngồi ngay ngắn nghe giảng.

- Vậy vẫn nên gọi là An Nam Tú đi.
Lý Lộ Từ viết tên của cô. Thật ra tên của An Nam Tú rất dễ nghe. Lý Tú và Lý Nam Tú đều như nhau, giống như tên của người lãnh đạo cuộc khởi nghĩa nông dân vậy.
Nhưng An Nam Tú không muốn làm anh em với Lý Lộ Từ, đương nhiên việc kết nghĩa anh em với việc không thể sinh con không có liên quan. Tất nhiên quan trọng nhất là An Nam Tú từ trên cây hái xuống, Lý Lộ Từ chỉ do con người sinh ra mà thôi. An Nam Tú hình như là sinh mệnh đẳng cấp cao được hái từ trên cây xuống của hoàng thất An Nam, là công chúa điện hạ, Lý Lộ Từ là dân bản xứ… chính là như vậy, đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất, An Nam Tú sờ sờ má mình, tim sợ hãi đập mạnh. Vừa rồi mình nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy a.
“Giới tính: Nữ”, cái này không thành vấn đề, chính là cô bé bình thường.
- Dân tộc….
Lý Lộ Từ cầm điện thoại ra, tìm thấy một chương về các dân tộc của Trung Quốc.
- Cô chọn lấy một đi, có một vài dân tộc cô tốt nhất đừng chọn, còn lại thì tùy chọn.
- Dân tộc gì?
An Nam Tú hỏi.
- Dân tộc Hán.
- Khó trách anh hay ra mồ hôi, bẩn như vậy, tôi không muốn dân tộc mồ hôi.
Công chúa tôn quý sao có thể là dân tộc mồ hôi đây, An Nam Tú đương nhiên không đồng ý rồi.
Lý Lộ Từ viết ”Hán tộc”, An Nam Tú nhìn nhìn, hóa ra không phải dân tộc mồ hôi, tỏ ý không có ý kiến.
- Ngày tháng năm sinh?
Lý Lộ Từ chỉ biết An Nam Tú mười bốn tuổi, mười tuổi là do An Nam Tú tự nói. Dựa vào việc cô ta cự tuyệt thừa nhận bản thân mình chỉ có tâm của một đứa trẻ, nói không chừng cô ta thật ra chỉ có mười ba tuổi, mười hai tuổi, thậm chí mười một tuổi. Dù sao có rất nhiều đứa trẻ dậy thì sớm, đến cái tuổi như An Nam Tú thì không có gì khác biệt. Không phải có em gái mười hai tuổi cao mét bảy cúp C làm người mẫu sao.
(*Siêu mẫu 12 tuổi Miki tên thật là AKAMA MIKI, quốc tịch Canada. Miki cao 1m55, nặng 28 kg. Mẹ của Miki mang dòng máu Trung - Đức, bố của Miki là người Nhật, nổi tiếng trong cộng đồng mạng Trung Quốc.
Ở đây tác giả viết cao 1m7, cupC có lẽ chỉ cho vui, hoặc biên tập là tôi tìm sai người.)
- Tôi 14 tuổi rồi!
An Nam Tú không nói to, nhưng nói rất tức giận, bởi vì cô phát hiện Lý Lộ Từ không ngờ dám hoài nghi khi cô nói cô 14 tuổi.
- Được được, 14 tuổi, vậy ngày tháng sinh đâu?
- Tôi làm sao biết? Chúng tôi lại không tổ chức sinh nhật.
An Nam Tú đương nhiên nói.
Lý Lộ Từ ngẫm lại cũng thấy đúng,sau khi ăn xong quả Trường sinh, bình dân thông thường đều sống từ ba đến năm trăm tuổi, hoàng tộc lại hơn một nghìn tuổi, ăn nhiều còn có thể tiếp tục tăng tuổi thọ. Không giống người trên trái đất đoản mệnh, trải qua ngày sinh nhật đối xới họ mà nói hình như không có chút ý nghĩa gì. Có khi bọn họ đều mười năm hay trăm năm mới kỷ niệm một chút.
- Vậy thì viết hôm nay đi.
Lý Lộ Từ hình như rất không để ý đến sinh nhật của An Nam Tú.
- Sinh nhật đối với mọi người rất quan trọng sao?
An Nam Tú hoài nghi nhìn Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ lắc lắc đầu.
- Không có gì quan trọng cả, tôi và Lý tử trải qua sinh nhật so với ngày thường cũng giống nhau, chỉ là nói một câu sinh nhật vui vẻ mà thôi, có lúc chúng tôi sẽ tặng nhau những món quà nhỏ.

An Tri Thủy vẫn luôn vểnh tai nghe, quyết định đợi chuyển hồ sơ. Cô ấy hơi đỏ mặt và ngượng ngùng, cô vẫn không biết sinh nhật của Lý Lộ Từ, mặc dù cô ấy cũng không hề biết sinh nhật của bất kỳ ai trong lớp mình, nhưng bây giờ Lý Lộ Từ chung qui cũng có chút không giống.
- Vậy cũng không thể tùy tiện điền.
An Nam Tú cảm thấy sinh nhật tương đối quan trọng, bởi vì Lý Lộ Từ đều không tặng quà cho cô.
- Vậy thì điền cái ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt nhé.
Thật là phiền phức. Lý Lộ Từ cảm thấy An Nam Tú không nên có bất kỳ ý kiến gì. An Nam Tú quả thật không có ý kiến, cảm thấy ngày đó tổ chức sinh nhật, cũng xem như là có rất nhiều kỷ niệm ý nghĩa.
Lý Lộ Từ điền nốt tư liệu còn lại. Sau khi tan học cùng An Nam Tú ngồi xe về nhà, ở quán chụp ảnh chụp cho cô mấy bức, tự mình cầm lấy thẻ nhớ lưu lại số phim chưa chụp, bảo cô tự mình về nhà trước, hắn gọi điện thoại cho dì Đường rồi. Dì Đường vừa không khỏi kinh ngạc về tốc độ làm việc của hắn vừa bảo hắn bây giờ qua đây là được.
Văn phòng của dì Đường ở trên lầu của điện khí Tô Mỹ bên bãi biển phía Nam, cái cửa hàng này là cửa hàng chính của điện khí Tô Mỹ, cũng được xếp hàng đầu trên cả nước về lượng tiêu thụ, tiêu thụ hàng hóa cao cấp là chủ yếu, liên quan đến hình tượng của toàn bộ điện khí Tô Mỹ. Dì Đường đồng thời phụ trách toàn bộ điện khí Tô Mỹ của Trung Hải , cũng trực tiếp quản lý cửa hàng chính này.
Dì Đường cũng không có thói sĩ diện, cho nên cũng không hỏi Lý Lộ Từ hẹn trước hay không, trực tiếp nói phòng tổng giám đốc đi như thế nào cho hắn, Lý Lộ Từ mới biết hóa ra dì Đường là người rất bận. Danh hiệu của dì là tổng giám đốc điện khí Tô Mỹ Hoa Đông, toàn bộ khu điện khí Tô Mỹ Hoa Đông có mười nhà hàng, Lý Lộ Từ không có nghĩ đến dì lại có thời gian cùng chơi trò mua bắn đồ điện cũ với An Tri Thủy .
Hắn thậm chí cảm giác được, dì Đường thật ra hoàn toàn không giống cha của An Tri Thủy, dì Đường dù bận cũng vẫn dành thời gian cùng An Tri Thủy làm một số việc, có thể cha An tri Thủy cho dù có thời gian, cũng không thể cùng con gái đi chơi đùa.
Lý Lộ Từ gõ cửa, dì Đường bảo hắn vào, Lý Lộ Từ đẩy cửa tiến vào. Ngoài dì Đường, còn có Cục trưởng Cục cảnh sát từ lần trước hắn bị đưa đến cục cảnh sát, cuối cùng thưởng cho bọn họ năm trăm tệđuổi người.
Lý Lộ Từ đối với vị Cục trưởng cảnh sát này có ấn tượng không tồi, ngẩn người, hô một câu:
-Cin chào cục trưởng Tiền.
- Xin chào.
Cục trưởng tiền không đứng dậy, mỉm cười gật đầu. Có điều không ngờ là Lý Lộ Từ vẫn còn nhớ họ của ông ấy. Ông ta cũng nhớ Lý Lộ Từ, ngườimặc trang phục bộ đội đặc chủng, mang theo mặt nạ kim cương biến hình đuổi bắt kẻ trộm sau đó bị đưa vào cục cảnh sátcũng không nhiều.
Dì Đường bảo Lý Lộ Từ đưa tư liệu cho cô, sau đó đưa cho cục trưởng Tiền xem một chút. Cục trưởng Tiền xem không có vấn đề gì, trực tiếp cầm tài liệu và thẻ nhớ trên tay.
Nói được mấy câu, Lý Lộ Từ nhìn không thấy bản thân còn chuyện gì, ý của dì Đường cũng là chuẩn bị mời cục trưởng Tiền ăn cơm, bảo hắn đi trước, nhưng hắn vẫn chịu không được hỏi đi hỏi lại một câu:
- Cục trưởng Tiền, cái cô gái mang súng đã tìm thấy chưa?
Đứa nhỏ này sao lại ngoan cố như vậy? Cục trưởng Tiền trong oán giận, nhìn sang thấy dì Đường cũng rất hứng thú, đành nói:
- Đó là người của cấp trên, chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, nhìn thấy các người khả nghi, tiện tay mà thôi…. Đừng nói loạn lung tung, tôi đã trái với quy tắc bảo mật rồi.
Lý Lộ Từ cuối cùng cũng hài lòng, thật không ngờ bản thân trong lúc vô tình lại tiếp xúc với cơ quan bạo lực mang tính chất thần bí, lẽ nào chính là Long Tổ?
Lý Lộ Từ ngạc nhiên thán phục, sau đó nghĩ thầm Long Tổ hẳn là không tồn tại, khả năng là một trong những tổ chức bí mật như Quốc An gì gì đấy, vừa cảm thán về cái ngày kinh dị đó, suy cho cùng đối phương có thể có cái giấy phép giết người đó.Vừa khinh bỉ cục trưởng Tiền không có tổ chức không có tính kỷ luật, lại có thể nói ra tùy tiện như vậy.
calvinchen



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.