Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 91: Cô gái bán nước.\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 91: Cô gái bán nước.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Vị trí của sân bóng rổ trong trường Đại học Quốc gia vô cùng tốt, ký túc xá nữ, căn tin, đây là nơi giao nhau của các tòa nhà trong trường, cho nên lúc nào ở đây cũng rất náo nhiệt.
Phía trước ký túc xá nữ có hàng rào ngăn cách, nhưng bởi vì vị trí của ký túc xá nữ khá cao, lầu hai trở lên là vị trí rất tốt để xem bóng, thường xuyên có nữ sinh đứng ngay cửa sổ phòng ăn vừa ăn vặt, vừa nhìn nam sinh chơi bóng rổ, có khi còn có người thét lên chói tai, phát ra đủ loại âm thanh để khiêu khích các bạn nam.
Một nữ sinh đơn độc đối mặt với một nam sinh sẽ có dáng vẻ khác, nhưng ở ký túc xá này các cô cảm thấy rất an toàn, một khi đã tụ tập, các cô không bảo thủ hơn so với những nam sinh trong bữa tiệc, có khi lại càng không kiêng nể gì.
Phòng ngủ của các nữ sinh trung học giống như trái tim mùa xuân, còn phòng ngủ của các nữ sinh đại học thì như chuyện tình mùa xuân, như vậy cũng không phải nói bừa, đa số các nam sinh không thể tưởng tượng được, trong phòng ngủ của nữ sinh thường xuất hiện các cảnh đáng khinh, bậc thấp, nhàm chán,… thường còn nhiều hơn phòng ngủ của nam sinh.
Toàn bộ khuôn viên trong trường đại học đều tràn ngập mùi hooc môn, nếu như sau sân bóng rổ là phòng ngủ nữ sinh, đó chính là vùng đất các nam sinh rất thích thú.
Đại học Quốc gia rất lớn, sân bóng rổ cũng có vài cái, nhưng thông thường học sinh muốn đi qua sân bóng rổ chỉ có con đường bên cạnh khu nhà của nữ sinh.
Mã Đức Lý cầm trái bóng rổ, Lý Lộ Từ chạy theo bọn họ đến sân bóng rổ, lúc này mọi người cũng đã đông đủ, có thể thi đấu, tìm những người con trai khác trong trường để đấu ba với ba.
Lý Lộ Từ và Mã Đức Lý không đấu, Tần Nam, Tôn Ngạn Thanh và Liễu Tử Việt đều chơi một trận, dù sao cũng chơi cho vui.
Ngoại trừ Lý Lộ Từ, trong nhóm đó Mã Đức Lý là cao nhất, thời trung học y có tham gia đội tuyển, nhưng trong Đại học Quốc gia thì trình độ của y chưa đủ, ít chơi, gần đây mới kéo thêm vài người đến sân bóng rổ tập chạy.
- Người đâu?
Lý Lộ Từ hết nhìn đông đến nhìn tây, nhìn thấy hai nữ sinh cầm thùng xốp màu trắng ngồi bên cạnh nhau, bên trong có nước khoáng và đồ uống, nhưng hình dạng rất bình thường, không hề đặc biệt, không giống như cô gái mà Mã Đức Lý để ý.
- Gần đây mỗi ngày đều đến! Đợi chút nữa đi, cho cậu mở rộng tầm mắt.
Mã Đức Lý rất đắc ý.
Trái bóng rổ được đánh qua đây, một tay Lý Lộ Từ bắt lấy, thuận tay đánh trở ra ngoài, người tiếp bóng không để ý, không ngờ không bắt lấy, còn ngạc nhiên khen:
- Lực tay mạnh quá!
- Đúng rồi, sao cậu không chơi bóng rổ, đáng tiếc thật, người trắng trẻo cao lớn khoẻ mạnh như này.
Mã Đức Lý nhìn Lý Lộ Từ, đương nhiên thân hình Lý Lộ Từ cao to nhưng không thể so với người có thân hình vượt qua hai mét, nhưng dáng người như vậy ở ĐĐại học Quốc gia cũng không tệ, chỉ cần không giống với vài người có cơ bắp cuồn cuộn trong đội tuyển, thông thường chơi bóng rổ không ai khiêng nổi họ.
- Tôi úp rổ không thành vấn đề.
Lý Lộ Từ chỉ ứng phó trong cuộc thi thể dục bóng rổ thời trung học, khoá thể dục đại học cũng phải thi ném rổ, Lý Lộ Từ cũng có thể ứng phó, với khả năng nhảy đánh bây giờ, khả năng phản ứng, cho dù chơi bóng rổ rất bình thường nhưng nhảy lên cao rồi đập vào giỏ bóng rổ cũng không là vấn đề khó khăn.
Mã Đức Lý cười.
- Tôi cũng có thể.
Lý Lộ Từ và cậu ta cùng cười, học kỳ sau Mã Đức Lý sẽ qua câu lạc bộ nhiếp ảnh mượn DV về, Lý Lộ Từ tìm cây thang, từng người thay phiên nhau trèo lên cây thang rồi nhảy xuống úp rổ, Lý Lộ Từ, Mã Đức Lý thành công, Tần Thanh sợ đến nổi rơi xuống người của Tôn Ngạn Thanh, Tần Nam sợ không dám thử ném lại.
Mặc dù ĐĐại học Quốc gia là khó vô khó ra, nhưng đối với chỉ số thông minh của nhóm người này mà nói, bọn họ vẫn còn nhiều khả năng, không có việc gì nên đi tìm việc cũng là thói quen hàng ngày, hậu quả của việc úp rổ chính là Tôn Ngạn Thanh có thể lấy giấy xác nhận nhập viện xin nghỉ phép để nằm một tuần trong ký túc xá, một tuần để xem tiểu thuyết và hoạt hình.
- Đến rồi…
Mã Đức Lý tự giác đứng lên, lập tức kéo Lý Lộ Từ đi coi cho Tôn Ngạn Thanh thay cho Tần Nam.
Mã Đức Lý vẫn không có dũng khí đến gần để bắt chuyện, thậm chí bây giờ còn không dám qua mua nước, làm cho người khác thấy như cậu ta có ý đồ, cậu ta muốn đánh để ra mồ hôi, thấy mình rất muốn uống nước mới qua đó.
Lý Lộ Từ nhìn theo ánh mắt của Mã Đức Lý, là một cô gái áo trắng quần trắng, cho dù khoảng cách rất xa, nhưng Lý Lộ Từ vẫn thấy rất rõ.
Cô gái mặc chiếc váy dài hiếm thấy, toàn thân có vẻ rất thanh tao, chưa nói đến xinh đẹp, còn không thể sánh bằng An Tri Thuỷ và An Nam Tú, nhưng Lý Lộ Từ nhìn thấy rất thoải mái, không chói mắt, giống như cây hoa nhỏ ven đường.
- Nhìn người không tồi.
Lý Lộ Từ vỗ vỗ lưng của Mã Đức Lý.

Mã Đức Lý đắc ý, hơn nữa còn đẩy đẩy Tôn Ngạn Thanh và Tần Nam ra sân bóng rổ, để cho bọn họ không nhìn thấy, tránh gây sự chú ý.
- Trúng tim đen rồi nha.
Liễu Tử Việt cười ha hả.
- Thường ngày không phải cậu rất có bản lĩnh sao, trực tiếp lên làm quen với người ta đi.
Mã Đức Lý đá cậu ta.
- Cô ta không phải là người mà anh lên mạng xem hình đến đỏ mặt sao?
Lý Lộ Từ vỗ vào đùi, suy nghĩ, có người đăng hình của cô này lên mạng, có thể gây sự chú ý cho vài người, rất nhiều người cảm thấy cô gái như vậy rất hiếm thấy, cũng có người nói là trường học đầu tư, nhưng học sinh ở trường Đại học Quốc gia lại biết không phải làm đầu tư gì, người bán nước ở sân bóng rổ từ xưa đến nay truyền thống vốn đều là con gái.
- Tôi lên nha.
Mã Đức Lý thừa nhận rồi.
- Não cậu có bệnh không, chú ý như vậy đối với cô ấy không có ích lợi nào, đối với cậu cũng vậy.
Lý Lộ Từ lắc lắc đầu, bắt bóng rồi hướng lên trên đầu của Mã Đức Lý truyền qua.
- Lúc đó tôi không có nghĩ nhiều, ảnh cũng đã được đăng lên mạng, càng nhìn càng thoải mái… Ai, hối hận thật.
Mã Đức Lý làm vậy, đã làm cho nhiều người vốn không biết cô gái học trong trường quốc gia này đều đến sân bóng rổ để xem, đó không phải là tự mình làm cho mình có càng nhiều đối thủ sao?
Lý Lộ Từ thở dài, cô gái này không đẹp lắm, nhưng tỉ lệ nam nữ trong trường Đại học Quốc gia không cân bằng, những đứa con gái có chút sắc đẹpvẫn là động vật khan hiếm.
An Tri Thuỷ là hoa khôi của trường, đáng tiếc tiếng ác truyền xa, trước mặt người đẹp có mấy người không sợ chết xông qua, sau khi những người đó hi sinh, còn ai dám nối tiếp nữa.
Để ý cô gái bán nước này, những tên ngo ngoe muốn động thấy cô ấy hấp dẫn hơn An Tri Thuỷ không biết bao nhiều phần.
Lý Lộ Từ nghĩ đến đây, không khỏi có chút đắc ý, không ngờ mình có thể từng bước từng bước kéo gần mối quan hệ giữa mình và An Tri Thuỷ, ít nhiều cũng được gọi là phong lưu sức hấp dẫn hơn hẳn những người khác.
- Nghiêm túc chút, có sức lực chút…
Liễu Tử Việt oa oa hô to, Lý Lộ Từ chuyền bóng đập vào bắp đùi của cậu ta.
Lý Lộ Từ vội vàng tập trung tinh thần, hắn biết nếu mình có sai xót gì sẽ không khống chế được, nói không chừng đánh bóng rổ sẽ làm cho người ta ngã xuống, lại không dám đối kháng với ai, bởi vì hắn chỉ cần vung cánh tay, người khác sẽ bị hắn đánh bay.
Đánh một hồi, Lý Lộ Từ cảm thấy mệt rồi, sức lực mà cả người tích góp không ra ngoài được, sức lực khi đến một nửa lại bị ngẹn trở lại, cái cảm giác rầu rĩ này cứ đọng lại ở ngực.
- Không đánh nữa…
Lý Lộ Từ thở hổn hển, rất muốn lấy được bóng, nhảy thật cao, hung hăng đập vào trong giỏ, hay là đánh mấy chục cái vào bao cát.
Thực tế không có bao cát nào chịu được khi hắn trút hết sức lực.
- Đi mua nước.
Mã Đức Lý hết sức phấn khởi, đã tiết ra không ít mồ hôi.
Lý Lộ Từ cũng theo đi qua, bây giờ chỉ nghĩ đến uống nước.
Mã Đức Lý chụp hình của cô bán nước rồi đăng lên mạng, đối với cô ấy cũng có lợi, ít nhất cô bán nước nhiều hơn so với những người khác, lúc Lý Lộ Từ và Mã Đức Lý đi qua, trong thùng chỉ còn năm chai, bọn Liễu Tử Việt cũng theo qua, vừa đủ.
- Năm chai, bao nhiêu tiền?
Mã Đức Lý lau mồ hôi, có chút thận trọng.
- Mười ngàn.
Cô đang đếm tiền, cười rất tươi.
- Tự lấy đi.
Mã Đức Lý trả tiền, gay go rồi, thay quần áo bóng rổ, còn quần áo mặc để trên kệ bóng.
- Trong túi tôi có.
Trong túi Lý Lộ Từ là tờ một trăm, đưa cho Mã Đức Lý, trong lúc chờ thối tiền, Mã Đức Lý cùng với người ta nói hai câu.
- Sao tiền lớn vậy, để tôi xem tiền lẻ có đủ không.
Cô cúi xuống đếm tiền.
- Tôi…
Tôn Ngạn Thanh muốn nói cậu ta có tiền lẻ, Tần Nam kéo cậu ta lại.
- Lần sau hãy đưa, tôi thấy anh gần đây hay đến đây chơi bóng rổ.
Cô cười nói với Mã Đức Lý.
Tôn Ngạn Thanh ngạc nhiên, hoá ra là cố ý đưa tiền lớn, người giúp rất là nhạy bén, chỉ có mình là phản ứng chậm.
- Mấy ngày nay cậu ta có chút chuyện, có thể không đến được, như vậy đi, cô để lại số điện thoại, lát nữa kêu cậu ta lấy tiền qua đưa cô.
Bản thân Lý Lộ Từ khi đối mặt với An Tri Thuỷ thường hay suy nghĩ, khi giúp Mã Đức Lý, lại rất thông minh.
Cô nhìn thoáng qua Lý Lộ Từ, cười cười.
- Không sau, lần sau đi.
Mã Đức Lý thất vọng, không cần đến điện thoại nữa, người ta đã không chịu cho, đúng là mình không có ý tứ mà?
Lý Lộ Từ vỗ vỗ bờ vai của cậu ta biểu hiện sự an ủi, mình và An Tri Thuỷ cũng đã từng ngại ngùng lâu như vậy mới khẳng định là bạn bè.
Lúc này có người chạy tới, không hiểu sao lại mở nắp thùng ra, quăng năm chai nước ra ngoài, sau đó bỏ lại cái thùng, nheo mắt nhìn bọn người Lý Lộ Từ.
- Thấy ngu chưa, đang suy nghĩ bắt chuyện, nước cũng chưa uống nữa.
Người kia cầm chai nước suối, bật cười ha hả.
Mã Đức Lý bị người ta lật tẩy, vốn dĩ trên mặt không kiềm được, huống chi đang rất khát nước, nước bị người ta lấy, cơn tức nổi lên.
- Cậu đang rảnh miệng hả, nước này chúng tôi đã mua!
- Trả tiền chưa?
Người kia cười cười, chỉ vào tờ tiền một trăm trong tay Mã Đức Lý.
- Các cậu cũng đâu có trả.
Lý Lộ Từ quơ tay qua, liền lấy lại được chai nước suối.
- Muốn làm gì?
- Làm gì…
- Kiếm chuyện hả…
Lập tức hai đám người xung đột hẳn lên, bắt đầu đẩy đẩy táng táng, bắt đầu nói lớn tiếng.
- Các anh muốn gì, đừng đánh nhau trong đây…
Cô bé tức giận.
- Tôi không bán nước cho các anh!
Người giựt chai nước thuận tay đẩy, làm sao cô bé chống đỡ được, ngã ngay trên mặt đất.
Người con gái mà Mã Đức Lý thích bị xô ngã, không thể nhịn được nữa, dọng một quyền vào má của người kia.
- Dám đánh ta!
- Đánh chết nó!

Hai bên bắt đầu đánh nhau, Liễu Tử Việt mới bắt đầu đã cười ha hả, thấy đánh nhau rồi, một tiếng cũng không nói đá ngay người đứng gần mình nhất xuống đất, Tôn Ngạn Thanh và Tần Nam ra tay, hai người đánh nhau với người gần nhất, Mã Đức Lý một đánh một.
Lý Lộ Từ xông vào trong, nhìn thấy hai người xông tới chỗ mình, hai lời cũng không nói liền đi qua, hai nắm tay của bọn họ đấm vào cánh tay mình, giơ tay bắt hai người nâng lên, trực tiếp quăng qua một bên, giống như diều hâu bắt gà con vậy,lần lượt quăng ba người còn lại ra ngoài.
Cô bé thấy một đám con trai cao to đánh nhau vì cô, vừa tức vừa vội, đứng qua một bên khắp người run lên, muốn khóc vậy.
- Đây là sân bóng rổ, là nơi để đánh nhau sao?
Lý Lộ Từ nói thầm gay go rồi, thông thường con gái không thích con trai đánh nhau như vậy, Mã Đức Lý chỉ sợ không có nhiều hi vọng.
- Mẹ nó, là các người ra tay trước!
Người đầu tiên ngây người đứng lên, ngẩng lên nhìn Lý Lộ Từ, không tránh khỏi phải lùi vài bước, với thể trạng và sức lực như vậy, đánh nhau thật thì không được.
- Làm sạch miệng một chút!
Lý Lộ Từ có tâm lý như thế nào đối với mẹ mình là một chuyện, nhưng cũng không chấp nhận được người khác nói tục.
- Anh tên là gì!
- Triệu Cảnh Dương!
Người kia cũng không sợ.
- Triệu Cảnh Dương, chuyện này các anh không đúng, nói xin lỗi coi như xong.
Lý Lộ Từ không khách khí nói, cho dù là Mã Đức Lý ra tay trước, nhưng hắn không cho rằng Mã Đức Lý sai, xô ngã một cô bé, người như vậy Mã Đức Lý không đánh người khác cũng đánh.
- Người là ai, ngươi nói lỗi của bọn ta thì là lỗi của bọn ta sao, là thằng này ra tay trước!
Những người đứng xem rất nhiều, học sinh càng muốn có sĩ diện, sẽ không dễ xin lỗi như vậy, Triệu Cảnh Dương chỉ vào Mã Đức Lý, càng nói lớn tiếng, khí thế không hề mất.
- Nói miệng sạch sẽ chút!
Lý Lộ Từ gỡ tay Triệu Cảnh Dương ra, cười lạnh nói:
- Vì sao chúng tôi ra tay trước, là do anh xô cô ấy ngã xuống đất trước.
- Yo, anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Triệu Cảnh Dương mỉm cười.
- Ta đẩy cô ấy ngã xuống đất, ta xin lỗi cô ấy là được, liên quan gì đến các người?
- Đương nhiên liên quan đến chúng tôi, cô ta là người con gái cậu ta thích, nhìn thấy người mình thích bị xô ngã, ai nhịn được? Bây giờ không có quan hệ gì, nhưng tương lai có lẽ tôi sẽ phải gọi tiếng chị dâu đó.
Lý Lộ Từ đem mọi chuyện nói ra, cô gái bán nước này chắc chắn sẽ không thích con trai hay gây sự, nhưng muốn cô biết chuyện này là do cô mà ra, với lại người con trai này cũng vì muốn bảo vệ cô mà ra tay, sẽ làm cho cách suy nghĩ của cô khác đi.
Cô gái mà mình thích bị bắt nạt, chuyện đó và gây sự là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, cái trước càng khiến người ta thấy vui.
Mã Đức Lý rất ngượng ngùng, hiện tại mình và người ta một chút quan hệ cũng không có, ngay cả tiếng chị dâu Lý Lộ Từ cũng nói ra, thật không ngờ Lý Lộ Từ lại có khả năng đánh rắn bằng côn, lại sợ người ta trách mắng, trộm nhìn qua cô bé.
Cô bé vừa vội vừa tức, nước mắt đều tuôn ra, nghe thấy Lý Lộ Từ nói vậy, ngẩn người, nhìn thoáng qua Mã Đức Lý, mặt đỏ lên, vội tránh ánh mắt của Mã Đức Lý.
- Anh không phải ngươi lấy nước của tôi trước…
Triệu Cảnh Dương lại mượn lý do.
- Nói với tôi những chuyện này cũng vô dụng, xin lỗi đi.
Lúc nào Lý Lộ Từ cũng nói lý, nhưng bây giờ không cần nói lý với đối phương.
- Không xin lỗi thì sao?
Triệu Cảnh Dương nhìn nhìn những người đứng xem, đột nhiên rất lo lắng.
- Muốn đánh nhau hả!
Lý Lộ Từ đang có phiền muộn trong lòng, vừa rồi lúc đánh bóng rổ trong lòng đã thấy không vui, lại đánh thêm vài người, cũng đã nhịn hết một nửa, bây giờ muốn đánh cho người này thành đầu heo.
- Người anh em này… Vừa rồi nghe chú nói, sân bóng rổ không phải là nơi đánh nhau, vậy thì chơi một trận đi, ai thua thì người đó xin lỗi.
Một người trọc đầu cao hai mét bước ra.
- Đội trưởng đội bóng rổ của trường La Khắc Địch.
Lý Lộ Từ nhìn thoáng qua La Khắc Địch, hắn biết người này, là sinh viên đã gây xôn xao ở giải bóng rổ viên cả nước vào năm ngoái, cũng là chủ lực của đội tuyển Trung Quốc trong thế vận hội Thâm Quyến năm nay.
- Đúng, nếu sân bóng rổ không phải là nơi đánh nhau, vậy chơi bóng rổ đi, ba với ba hay là năm với năm, tuỳ các ngươi.
Triệu Cảnh Dương đến gần La Khắc Địch một chút, lo lắng mười phần nói, vừa rồi gã cũng có xem qua bọn Lý Lộ Từ, hoàn toàn không biết cách chơi, thật ra mà nói căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.
Lúc này nhóm người Mã Đức Lý mới để ý, hồi nãy vì kích động nên đánh nhau, bây giờ suy nghĩ, đám người bên kia toàn là một mét tám trở lên, còn người không rõ lai lịch kia bị Liễu Tử Việt đá xuống đất, nhưng bây giờ nhảy nhảy lên, lực nhảy rất mạnh, nói không chừng chơi không tệ đâu.
Chủ yếu là nhóm người này so với Lý Lộ Từ thì không đáng kể, có vẻ họ khinh thường, nhưng khi đưa Lý Lộ Từ ra, năm người này cũng phải chú ý.
La Khắc Địch này bị lôi qua một bên, Lý Lộ Từ cười nhạt.
- Chơi sao đây, tuỳ chúng tôi hả?
- Đương nhiên.
La Khắc Địch rất chắc chắn, năm người này do anh ta đã tuyển chọn trong năm nay, anh ta biết rõ thực lực của bọn họ, truyền thống đội bóng rổ của trường là giúp người quen chứ không nói lý, cho dù là tổ chức sinh viên cao nhất của trường hay của thành phố, đội tuyển của Đại học Quốc gia không cần biết, cũng không thể lép vế.
- Các người là đội bóng rổ của trường!
Lúc này không ai biết đối phương là người như thế nào, Tôn Ngạn Thanh tức giận nhìn trừng trừng như cố ý trêu chọc các thành viên trong đội bóng rổ.
- Bọn họ chỉ là thay thế bổ sung luyện tập thôi, giống như các ngươi chưa từng được huấn luyện qua chuyên môn trong bóng rổ.
La Khắc Địch cười cười, đội bóng rổ của trường Đại học Quốc gia là đội mạnh nhất trong cả nước, là đội hàng năm cạnh tranh trong tốp ba ở các giải đấu bóng rổ cho khối đại học trong cả nước.
Bởi vì các trường nổi tiếng ở Trung Quốc đều có những tuyệt chiêu riêng trong thể dục, lại thêm những học sinh có thể lực và trí lực đều được tụ tập trong trường này, các đội bóng rổ đứng đầu trong các trường đại học ở Trung Quốc đều rất mạnh, giống như đội bóng rổ Trung Quốc trong thế vận hội năm nay, còn có đại học Thanh Hoa, Tây An Kiều, đại học khoa học và công nghệ Hoa Trung, còn có La Khắc Địch của trường Đại học Quốc gia.
Việc thay thế luyện tập trong trường Đại học Quốc gia, thật ra là vì để các cầu thủ thi đấu với các trường đại học khác, cầu thủ chính thức chỉ chơi trong các cuộc thi lớn.
Nếu thay thế như vậy, cũng không phải học sinh chơi bóng rổ bình thường có thể vào.
- Chúng ta sẽ tự chọn ra một người, một đấu một.
Lý Lộ Từ quay lại nhìn những người này, mặc kệ là năm đấu năm, hay là ba đấu ba, đều không được đánh.
- Lý Lộ Từ…
Tần Nam có chút lo lắng, hạ giọng.
- Cùng lên đi, tôi cũng không muốn bị chê cười.
- Ai sợ hơn ai, thua thì thua, chỉ sợ chơi còn không dám chơi, không thể đưa ra một người chống đỡ.
Mã Đức Lý không quan tâm nói, sẽ có chút rắc rối nếu lát nữa bị đánh đập thảm bại, bị cô bé kia nhìn thấy.
Không ai muốn mất mặt trước người con gái mình thích, nhưng nếu chỉ có Lý Lộ Từ lên đấu, thì hắn sẽ bị chê cười là không biết lượng sức, trong lòng Mã Đức Lý càng không vui.
- Yên tâm đi.
Lý Lộ Từ hồn nhiên không cần quan tâm.
- Tôi xung phong.
- Chơi như thế nào?
La Khắc Địch chỉ vào đám người Lý Lộ Từ.
- Các ngươi suy nghĩ xong rồi hả?
- Chúng ta chơi úp rổ đi.

Lý Lộ Từ chỉ vào cái rổ.
- Vậy thì chơi cái này đi.
Bọn người Triệu Cảnh Dương ngơ ngác nhìn nhau, chuyện này ở nước Mỹ có lẽ rất bình thường, nhưng sinh viên Trung Quốc có thể úp rổ không nhiều, càng không thể nói đến nhóm người thay thế để tập luyện.
- Đã là đề xuất của anh, vậy ngươi làm trước cho chúng tôi nhìn đi. Nếu anh không thể, thì kêu bọn họ lên…
La Khắc Địch mỉm cười.
- Có chút thông minh, nhưng không dùng trong thi đấu. Nếu anh làm không được, tôi sẽ cho là các người thua, thành thành thật thật xin lỗi đi.
- Anh tính hay quá, anh nghĩ chúng tôi thua à?
Tôn Ngạn Thanh nóng nảy, cậu ta không quan tâm đến đội trưởng đội bóng rổ của trường, có mặt mũi hay là xem thường, cậu ta cũng không để ý, học sinh trong trường Đại học Quốc gia không có vài người có thể khiến cho người khác thật sự nể phục.
- Không phục, anh đấu với tôi nè.
La Khắc Địch giơ tay chỉ chỉ vài cái vào ngực của Tôn Ngạn Thanh.
Một cái tát Tôn Ngạn Thanh đã phủi tay La Khắc Địch ra, xung lên lồi, dù sao cũng thua, đánh một trận, cho dù thua, còn tốt hơn là bị người khác làm nhục trên sân bóng rổ.
- Tôi đấu với anh, nếu anh thua, cùng với người của anh phải thành thật xin lỗi.
Lý Lộ Từ giữ chặt Tôn Ngạn Thanh, dùng tư thế tương tự chỉ chỉ vào ngực của La Khắc Địch.
- Cẩn thận chút, đừng động tay động chân.
- Dám đụng đến đội trưởng của chúng tôi!
- Nếu anh có thể chơi, sẵn tiện lát nữa tôi sẽ biểu diễn một chút cho các anh thấy.
La Khắc Địch xem như đồng ý, làm sao anh ta có thể khiêu chiến với một học sinh bình thường, cho dù đối phương cao lớn hơn, lực nhảy tốt hơn, nhưng chủ chốt không phải ở đó, anh ta cao hơn Lý Lộ Từ hai mươi phân.
- Được.
Lý Lộ Từ cười.
Chúng ta thi đấu xem ai có thể úp rổ được nhiều.
Với thể lực thuần túy này, người có thể liên tục úp rổ so với người có thể úp rổ không nhiều.
La Khắc Địch cũng mỉm cười, rất có thể người này là hạt giống, có thể liên tục úp rổ, chắc chắn thể lực không tồi, đánh bóng rổ thể lực là yếu tố rất quan trọng , nếu Lý Lộ Từ biểu hiện tốt, anh ta không ngại đưa Lý Lộ Từ vào đội bóng rổ, lau chùi chiếc bình này lại, cố gắng dạy dỗ một chút nói không chừng có thể rất có công dụng.
Lý Lộ Từ cầm bóng, đi ra sân.
Đánh nhau ở đây, sớm đã không ít người xem, sân bóng trên trống đến dưới.
Lý Lộ Từ nhìn trái nhìn phải, những người kia đều chuẩn bị lấy điện thoại ra chụp, loại hiệu quả quay phim chụp hình này sẽ không mang lại phiền toái gì cho hắn.
- Lý Lộ Từ, cố lên!
Nhóm người Mã Đức Lý không ngờ Lý Lộ Từ lại đồng ý ra sân, mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng tin tưởng, bọn họ biết Lý Lộ Từ không phải là người ăn không nói có, là người tự chuốc lấy nhục.
Lý Lộ Từ vuốt bóng.
Đưa bóng!
Nhảy!
Lý Lộ Từ không có nhảy ở ba vạch trên, mà rất thận trọng lựa chọn vị trí phạt bóng.
Thân hình cao lớn của hắn quét qua không trung, cặp đùi nhảy lên không cất bước!
Hắn không lấy một tay để chụp rổ!
Cả người cao cao của Lý Lộ Từ nhảy lên, hai tay nắm chặt trái bóng.
- Thình thịch!
Một tiếng động lớn, bóng bị đập vào thành rổ, giống như một quang cảnh màu vàng ở sân bóng rổ cùng với sự rung động của rổ.
Lý Lộ Từ nhanh chóng nắm lấy khuôn rổ, lúc này mới dốc toàn lực đánh thật mạnh vào.
- Chít…
Khuôn rổ phát ra những tiếng vang không chịu nổi.
Lý Lộ Từ rơi xuống đất.
- Choảng…
Tấm bảng thuỷ tinh phía trên khung phát ra tiếng nổ, một miếng nhỏ thuỷ tinh rớt xuống.
Lý Lộ Từ đã làm hỏng tấm bảng của khung rổ!
Toàn bộ sân bóng rổ im phăng phắt, nhìn thấy một cảnh tượng kinh ngạc.
La Khắc Địch rất khó tin, đó là sức mạnh gì vậy, có thể gây ra hậu quả như vậy? La Khắc Địch biết, cho dù là sức bật của mình cũng không thể làm vỡ tấm bản của rổ được chế tạo theo tiêu chuẩn quốc tế!
Hắn chính là Hoàng đế bóng rổ Trương Bá Luân ở thế kỷ trước sao?
Hay là Dawkins Daryl trái bom chocolate nổi tiếng những thập niên tám mươi?
Đội ma thuật O’neill ở thập niên chín mươi đã thực hiện ba lần như vậy! Nhưng đó là O’neill, không gọi là Lý Lộ Từ!
Nổi tiếng gần đây nhất chính là trên bãi biển Venice ở California – Mỹ, BoostMobile hai mươi tư đội mạnh– cuộc thi cổ điển, tiên phong số một trong toàn bộ các trường trung học - Mitch - Macquarie Dunk khi nhảy lên úp bóng đã đập vỡ rổ, nhưng đứa học sinh trung học này cũng bị thuỷ tinh rớt trúng, khá chật vật.
Lý Lộ Từ vững vàng đứng đó, rổ không chịu được lực quá lớn đánh vào, rốt cuộc phải nổ tung, giống như quả bóng bị xì hơi, những mảnh vỡ thuỷ tinh lần lượt rơi xuống, đâm ngay người Lý Lộ Từ, nhưng hắn vẫn hồn nhiên như không có chuyện gì.
Lý Lộ Từ không được bình tĩnh như bề ngoài, trong lúc rơi xuống hắn đã kêu không xong, vừa rồi đánh bóng rổ không thể khống chế được sức lực đã được tích góp nên bộc phát ra, hậu quả như vậy cũng được tính là hắn đã cố gắng khống chế tốt.
Những người trong sân bóng rổ còn đang há miệng vì cảnh tượng phá hoại kinh ngạc, một lúc sau mới có tiếng vỗ tay ầm ĩ.
- Trâu!
- Mạnh quá vậy!
- Quay được rồi, chụp được rồi, em gái, video này được đăng lên chắc chắn được nhấp vào như điên!
Lý Lộ Từ đi về phía La Khắc Địch.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.