Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 95: Tôm hùm chua cay\n




Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 95: Tôm hùm chua cay
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Tất cả mọi chuyện đã xong xuôi, tương lai của Lý Bán Trang coi như đã được đặt nền móng vũng chắc. Dù sao Lý Bán Trang muốn học tập soạn nhạc tốt thì cần phải có những người giỏi như Lý Nghênh Trân chỉ dẫn mới có thể tránh được những sai lầm.
Lý Lộ Từ cũng suy nghĩ giống như Lý Nghênh Trân, muốn em gái mình trở thành một nghệ sĩ piano chân chính chứ không phải là một nghệ sĩ kiếm tiền.
Mặc dù một nghệ sĩ piano nổi tiếng sẽ không thiếu tiền bạc, nhưng trong thời đại kinh tế thị trường như hiện giờ, Lý Lộ Từ lo cho em gái chưa học thành tài đã bị các công ty dẫn dắt sang con đường thương mại hóa diễn xuất.
Hắn biết rõ tính cách em mình không phải là người ham tiền tài, nhưng nếu có thể giúp anh trai thì cô rất khó để giữ vững bản tâm.
Về phần bên phía Phố Cao, là một trường học có truyền thống giáo dục cao, trường vốn cũng không hy vọng học sinh trước khi tốt nghiệp lại đi học soạn nhạc gì đó, trong mắt những giáo sư của Phố Cao đó là đường ra không đứng đắn, nhưng nếu Lý Bán Trang có thể làm Lý Nghênh Trân khâm phục, chắc chắn tiến vào Học viện Âm nhạc Trung Hải thì trường cũng không thể nào cưỡng chế thay đổi chí nguyện của học sinh. Suy nghĩ một chút, trường học từ trước tới giờ không thiếu người thi vào được Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa, nhưng chưa ai thi được vào Học viện Âm nhạc Trung Hải. Phía Cục giáo dục về mặt phát triển tố chất giáo dục cũng gặp áp lực rất lớn. Lý Bán Trang lựa chọn như vậy cũng có thể giúp cho Phố Cao bớt một chút áp lực, bên Cục giáo dục sau khi biết Phố Cao có thí sinh dự thi trường nghệ thuật lập tức đồng ý, Phố Cao cũng chỉ có thể vâng một tiếng, Lý Bán Trang lập tức được đi thi.
Người cao hứng ngoài hai anh em Lý gia và Lý Nghênh Trân tìm được thiên tài ra, thì còn có An Tri Thủy, cô cảm thấy mình đã thực sự giúp đỡ được Lý Lộ Từ.
Từ ánh mắt Lý Lộ Từ cô có thể thấy được sự biết ơn từ tận đáy lòng, đó là điều chưa từng xảy ra trước đó.
Cô rất kích động vì mình cũng có thể giúp bạn làm một việc quan trọng, cuối cùng cô cũng trở thành bạn tốt của Lý Lộ Từ. Nhưng trong lòng cô có chút mất mát vì cô cảm nhận được vị trí của mình trong lòng Lý Lộ Từ kém xa Lý Bán Trang.
Nhưng An Tri Thủy tự nhủ với lòng mình rằng phải thật cao hứng, tại sao mình lại cần so sánh với Lý Bán Trang cơ chứ?
Rõ ràng là không bằng. Một người là bạn mới quen chưa lâu, một người là em gái yêu thương từ bé. Trừ phi cô nghĩ quan hệ giữa mình và Lý Lộ Từ không chỉ là bạn bè mà còn phát triển thành một tình cảm khác.
Nghĩ vậy khiến An Tri Thủy có phần bất an. Khi Lý Lộ Từ mời cô đi xem hộ đàn piano cô có chút do dự, sau đó mới hoảng hốt giật mình, khôi phục tinh thần, thầm nghĩ mình đã nghĩ linh tinh rồi.
An Tri Trủy gặp Lý Lộ Từ tại phòng số tám.
Lý Lộ Từ cảm nhận được sự xa hoa của Trung Hải, sau đó hắn nhìn lên biển quảng cáo: Đàn piano cao cấp nhất phân phối độc quyền tại...
Hắn cười nói với An Tri Thủy:
- Cậu muốn mình thèm nhỏ rãi ra hay sao, hay muốn làm mình với Lý Tử càng áy náy hơn?
- Lý Lộ Từ, năng lực một người là có hạn. Cậu không cần phải vì mình không thể dành cho em gái điều hiện tốt mà tự trách bạn thân. Cậu đã làm rất tốt, tốt hơn 99.99% người anh trên thế giới này, mình nghĩ đó mới là nguyên nhân khiến em gái cậu kiêu ngạo chứ không phải là vì cậu mua cho cô ấy đàn piano quý giá.
An Tri Thủy nghiêm túc nói, cô vì bạn mình mà kiêu ngạo, cô đã cảm thấy điều này khi còn có mặt Lý Nghênh Trân. Khi Lý Nghênh Trân tỏ vẻ coi thường Lý Lộ Từ, An Tri Thủy đã đè nén sự tôn kính đối với lão sư, trong lòng chỉ muốn bảo vệ Lý Lộ Từ mà thôi.
Giống như niềm kiêu hãnh bị hạ thấp, cô nhất quyết không để điều đó xảy ra.
Bởi vì cảm xúc này cho nên cô mới không khống chế được cảm tình đối với Lý Lộ Từ. Tuy nhiên cô lại cảm thấy bạn bè phải như vậy, không cần vì sợ hãi mà trốn tránh, cô tin mình nhất định có thể nắm chắc trong tay.
- Cậu nói rất đúng. Tuy nhiên mình chỉ muốn mua đàn piano cũ, nơi này không có bán, cho dù có thì mình cũng không đủ mua.

Lý Lộ Từ chỉ còn hơn hai vạn đồng mà thôi.
- Chúng ta không mua ở đây, ở đây giá đắt cắt cổ.
An Tri Thủy nói nhỏ.
Lý Lộ Từ không hiểu vậy cô dẫn mình tới đây làm gì.
Lý Lộ Từ và An Tri Thủy đi vào một cửa hàng chuyên bán đàn biểu diễn chất lượng cao.
An Tri Thủy đưa thẻ hội viên ra, lập tức có người liên hệ với quản lý.
- Giá cả nơi này rất cao chủ yếu là do phục vụ kèm theo.
An Tri Thủy và Lý Lộ Từ ngồi xuống, dù sao cũng không mua tại đây nên cũng không đi xem đàn.
Người quản lý đi tới, tên gọi là Chu Văn Bân, là một trung niên hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc chỉn chu, âu phục nghiêm nghị, đeo một cái nơ nhỏ, nhìn qua như một nghệ sĩ tao nhã, trên mặt thường trực nụ cười trân thành khiến người khác như được thổi gió xuân.
Lý Lộ Từ đã thấy hắn ở phía ngoài chuẩn bị khá lâu, chỉ khi điều chỉnh xong mọi thứ mới tươi cười tiến vào, điều đó chứng mình hắn rất coi trọng An Tri Thủy.
- An tiểu tỷ, đã lâu không gặp. An tiên sinh khỏe chứ?
Chu Văn Bân đi tới chào hỏi, sau đó mỉm cười với Lý Lộ Từ.
- Ông ấy khỏe. Đây là bạn tôi, Lý Lộ Từ. Chúng tôi muốn mua một chiếc đàn piano cũ.
An Tri Thủy nói.
- Xin chào Lý tiên sinh, ngài muốn mua đàn giá cả tầm nào?
Nếu là mua đàn piano cũ, vậy nhất định là tùi tiền eo hẹp, sẽ không giống như An Tri Thủy chỉ lựa chọn hàng tốt, không thèm quan tâm giá cả. Cho dù nơi này không có đàn piano cũ bán ra nhưng thái độ của Chu Văn Bân cũng không vì thế mà thay đổi, tuyệt đối không thể để mọi người cảm thấy vì đối phương không mua mà mình tỏ ra lạnh nhạt.
- Khoảng một vạn.
Lý Lộ Từ nói.
- Giá tầm một vạn thì có đàn piano Nhật Bản, đàn của Yamaha và Kawaii đều khá tốt. Quan niệm của Lý tiên sinh cũng rất chính xác, chỉ cần một chiếc piano cũ của Nhật Bản giá mười ngàn cũng đã tốt hơn nhiều so với một chiếc mới tinh cùng giá sản xuất trong nước. Không thể không nói nước ta còn cần cố gắng nhiều hơn về lĩnh vực này.
Chu Văn Bân cảm thán nói:
- Khi nào chúng ta đủ thời gian và tinh lực nghiên cứu biến những xa xỉ phẩm trở thành một mặt hàng bình thường thì khi đó nước ta mới thực sự giàu có.
Lý Lộ Từ cảm thấy Chu Văn Bân không tệ, mặc kệ có phải là vì làm kinh doanh hay không nhưng biểu hiện của ông ta rất khá.
- Hiện tại anh có thời gian không? Chúng tôi muốn mua ngay hôm nay.
An Tri Thủy không có tâm trí đâu mà nghe ông tán chuyện.
- Được. Mời hai vị đi theo tôi. Chắc hẳn hai vị không am hiểu đàn piano cũ, nhưng không sao, tất cả cứ giao cho tôi.
Chu Văn Bân cười nói:
- Hai vị xin chờ một chút, tôi đi thay quần áo.
- Đó là
bạn của cha cô sao?
Người đó đương nhiên không thể là bạn của An Tri Thủy, nhưng thái độ lại rất tốt.
- Không phải. Mình và cha khi tới đây mua đàn đều là do anh ta tiếp đón. Mình đã mua ở đây tám chiếc piano.
An Tri Thủy đương nhiên hiểu tại sao đối phương lại có thái độ như vậy. Cô cũng không phải đồ ngốc, biết rằng trên thế giới này người nhiệt tình như vậy đã gần như tuyệt chủng, người có lòng như Lý Lộ Từ đã rất hiếm gặp.
- Tám cái, cậu mang về trưng bày à?
Lý Lộ Từ kinh hãi nói.
An Tri Thủy ngại ngùng đáp:
- Hai cái ở chỗ của mình, hai cái đặt ở chỗ cha, ba cái tặng cho người thân, còn một cái đặt ở Viên Hổ Sơn, tất cả đều mua tại đây.
- Cậu vẫn còn người thân?
Lý Lộ Từ không nhịn được hỏi. Trước kia hắn cảm thấy An Tri Thủy từ trong đá chui ra, không có quan hệ thân thích với ai cả.
- Đương nhiên là có. Cha mình cũng không phải từ tảng đá chui ra, ông có hai người anh em, bên nhà chú cũng có rất nhiều người.
An Tri Thủy bất mãn nói.
Lý Lộ Từ cảm thán, gia đình như thế nào mới nuôi dưỡng ra được một người tính cách ngốc nghếch như An Tri Thủy.
Chu Văn Bân thay một bộ jacket, đi tới lấy xe đón Lý Lộ Từ và An Tri Thủy.
Chu Văn Bân đi một chiếc Chevrolet Epica, tỏ vẻ có lỗi với An Tri Thủy:
- Không thể đi xe xịn, nếu không sẽ bị thét giá cao, rất khó để mặc cả.
An Tri Thủy hiểu, nói với Chu Văn Bân không cần đi xe xịn:
- Gần đây tôi cũng ngồi xe bus vài lần.
- Đó cũng là một trải nghiệm không tệ.
Chu Văn Bân khen, giống như An Tri Thủy đã làm ra chuyện tình trọng đại.

An Tri Thủy có chút đỏ mặt, đó là vì Lý Lộ Từ mỗi ngày đều đi xe bus.
Lý Lộ Từ sờ đầu, làm bạn với một thiên kim đại tiểu thư như An Tri Thủy cũng có áp lực rất lớn, phải nghe ngôn ngữ nịnh bợ không thể ngửi nổi của những người như Chu Văn Bân.
Đi tới một nhà chuyên kinh doanh đàn piano cũ, Chu Văn Bân dẫn đầu đi trước chọn đàn. Nhân viên bán hàng thấy điệu bộ chuyên nghiệp của Chu Văn Bân lập tức bỏ qua việc du thuyết với Lý Lộ Từ và An tri Thủy, nói chuyện với Chu Văn Bân.
- Là đàn dành cho người mới tập đánh sao?
Chu Văn Bân không để ý tới nhân viên bán hàng, trực tiếp hỏi Lý Lộ Từ.
- Không phải, là dùng để sáng tác.
Lý Lộ Từ cảm thấy em gái đã không cần phải học đánh đàn nữa.
- Vậy dùng chiếc U1D121 của Yamaha cũng không tồi. Sản phẩm những năm 80. Chiếc đàn này bảo dưỡng khá tốt, linh kiện quan trọng cũng được đổi thành những sản phẩm mới sản xuất tại Nhật Bản. Đàn của Nhật Bản có tuổi thọ chừng tám mươi năm, nếu bảo dưỡng tốt, chú ý điều âm thì vẫn có thể dùng tiếp.
Chu Văn Bân cũng không tiếc vài lời khen ngợi chiếc đàn này, dù sao cũng là chuyên gia, ông ta chỉ cần cho An Tri Thủy và Lý Lộ Từ hiểu ông ta đã dùng tâm lựa chọn đàn là được.
Lý Lộ Từ hỏi người bán hàng:
- Bao nhiêu tiền?
- Mười lăm ngàn.
Người bán hàng ra giá cũng không cao, dù sao Chu Văn Bân cũng là người trong nghề, ra giá cao ngược lại sẽ bị chê cười.
- Chiết khấu 50% đi, về sau tôi sẽ tới thường xuyên.
An Tri Thủy giơ năm ngón tay ra.
Nhân viên bán hàng nhìn chằm chằm vào ngón tay An Tri Thủy, nhưng không phải là do tay cô trắng nón, mịn màng mà là do An Tri Thủy mặc cả quá kinh người.
Chu Văn Bân và Lý Lộ Từ đều có chút xấu hổ.
- Hàng của anh là đồ cũ.
An Tri Thủy vạch lá tìm sao, dò xét toàn bộ cây đàn sau đó bổ sung:
- Nếu là đàn Nhật Bản, một số đàn mới của Kashiwamori Christophe cũng chỉ hơn mười vạn mà thôi.
Nhân viên bán hàng suýt chửi thề một câu, đàn của Kashiwamori Christophe giá hơn chục vạn thì liên quan khỉ gì tới chiết khấu 50% đàn cũ của ta? Đây là đạo lý gì hả?
Chu Văn Bân thở dài, hắn đã từng lĩnh giáo An Tri Thủy mặc cả, nhưng đó là những cây đàn trị giá từ hơn mười vạn tới trên trăm vạn, trả giá như vậy hắn cũng không có cách nào đồng ý. Nhưng nếu là mấy chiếc đàn cũ trị giá mười ngàn này hắn tình nguyện tiếp thu, nhưng đáng tiếc nhân viên bán hàng kia sẽ không đáp ứng, hắn cũng không có tư cách nào để đồng ý.
- Bà chị à, đàn mới trị giá hơn mười vạn, nhưng đàn cũ sau khi trải qua điều âm, âm sắc còn tốt hơn cả đàn mới. Dù sao trải qua thời gian dài mài dũa, âm sắc cũng sẽ tự nhiên hơn vài phần. Cô mua chiếc đàn này về, bảo dưỡng thích hợp, nếu trong mười năm kết cấu và chất liệu cấu đàn xảy ra bất kỳ vấn đề gì thì có thể trả lại.
Người bán hàng vẫn cố gắng đàm phán. Cô gái trước mặt này xinh đẹp như vậy, nhưng đâu ai ngờ lại là đồ ngốc.
Vì vậy hắn nhìn sang Chu Văn Bân và Lý Lộ Từ cầu giúp đỡ. Hai vị tiên sinh nếu thật lòng muốn mua thì xin hãy làm chủ đi, đùng để cô gái này tới gây sức ép cho tôi.
- Cô cho người ta chút lãi đi.
Lý Lộ Từ kéo kéo An Tri Thủy.
An Tri Thủy kéo tay Lý Lộ Từ, hơi tiến lên phía trước, bộ dạng rất anh dũng. Hiện giờ cô cảm thấy mình rất tiến bộ, giá cả mười lăm ngàn chiết khấu 50% chẳng phải rất bình thường sao?
Động tác của hai người tuy rất nhỏ nhưng không thoát khỏi ánh mắt của Chu Văn Bân. Nhất là khi Lý Lộ Từ kéo tay An Tri Thủy nhưng cô không có chút kháng cự, hơn nữa An Tri Thủy cũng có động tác tương tự. Tuy rằng đó chỉ là động tác nhỏ rất ngắn ngủi nhưng Chu Văn Bân lại hiểu rõ ý nghĩa trong đó. Vừa rồi hắn gặp mặt nhưng không đưa tay ra bắt là vì An Tri Thủy có tâm lý kháng cự rất mạnh chuyện va chạm da thịt với người khác giới. Cho dù cô và cha khi ở gần nhau cũng không có những động tác thân thiết như vậy.
- Mười hai ngàn đi.
Chu Văn Bân đưa ra một cái giá Lý Lộ Từ có thể tiếp nhận. Nhưng giá này tuy rằng chủ tiệm không lỗ, nhưng hắn khó mà đồng ý cho được.
Người bán tỏ vẻ khó xử, giá này hắn không lãi được bao nhiêu:
- Quá thấp, ngài cũng là người trong nghề, giá cả này thực sự là tôi không bán được.
Chu Văn Bân đưa ra một tấm danh thiếp nói:
- Tôi cảm thấy anh có thể phát triển thêm, nếu có hứng thú thì cầm danh thiếp tới tìm tôi.
Người bán hàng nhìn qua, lắp bắp nói:
- Cửa... cửa hàng đàn Hei... Heisen.
Cửa hàng này bán đàn rẻ tiền trích % nhỏ thì trên vạn, lớn thì mười vạn, là thánh địa của những nhân viên bán đàn. Đối với một nhân viên bán đàn cũ như anh ta thì cả đời cũng chỉ có thể ngước nhìn mà thôi.
Chu Văn Bân đưa ra ân tình, cuối cùng người bán đàn cũng đồng ý giá mười hai ngàn.
Lý Lộ Từ trả tiền và nói thời gian đưa hàng.
Xong tất cả mọi chuyện, Lý Lộ Từ mời Chu Văn Bân đi ăn cơm nhưng Chu Văn Bân từ chối. Hiện tại cũng đã tới thời gian ăn cơm, ông ta cũng rất muốn đi nhưng hắn không thể làm vậy. Đối với đôi nam nữ đang tìm hiểu nẫn nhau thì lúc bên nhau chính là thời gian hạnh phúc nhất. Ông ta đi theo làm kỳ đà cản mũi hay sao?
- Vấn đề có liên quan tới đàn thì cứ gọi cho tôi.
Chu Văn Bân cũng đưa cho Lý Lộ Từ một tấm danh thiếp, nhưng khác với tấm đưa cho nhân viên bán hàng, đây là danh thiếp cá nhân.
- Chúng ta đi ăn cơm thôi.
An Tri Thủy cao hứng nói.
- Hôm nay là lần đầu tiên chỉ có hai chúng ta ăn cơm cùng nhau.
Có một số từ ngữ “đặc biệt”, Lý Lộ Từ nói năng có phần thiếu tự nhiên.
An Tri Thủy nghĩ lại một chút thì đúng là như vậy. Lần trước ăn bún thập cẩm cay nhưng không chỉ có hai người mà còn có thêm cả Lý Bán Trang.

Vì vậy An Tri Thủy có phần căng thẳng:
- Chúng ta đi ăn gì?
Cô cố lấy dũng khí, hai tay bé nhỏ siết chặt ở sau lưng.
- Ăn tôm hùm đi.
- Chẳng phải nó sống trong cống ngầm sao?
An Tri Thủy chán ghét nói.
- Nuôi dưỡng nhân tạo mà.
Hai người đi vào một cửa hàng, gọi một suất lớn.
Đang ăn, An Tri Thủy bị đau, đứng dậy, giơ ngón tay ra cho Lý Lộ Từ nhìn:
- Nó đâm mình.
Ngón tay An Tri Thủy rất mềm mại, vò tôm hùm lại có không ít chỗ sắc nhọn nên cô bị đâm chảy máu. Lý Lộ Từ cầm tay cô, đưa đầu ngón tay vào miệng ngậm.
An Tri Thủy ngơ ngác, ngón tay cứng đờ, quên cả rút ra.
- Ngón tay An Tri Thủy có vị tôm hùm chua ngọt.
Lý Lộ Từ cười cười nói.
- Cậu... cậu ăn ngón tay mình.
Hai má An Tri Thủy ửng hồng, vô cùng khẩn trương, không dám nhìn Lý Lộ Từ.
- Đồ ngốc, vừa rồi ngón tay cậu đầy dẫu mỡ, dùng khăn lau sẽ không sạch, dầu sẽ làm viêm nhiễm ngón tay, chỉ có ngậm trong miệng mới có thể hòa tan toàn bộ. Hơn nữa nước bọt còn có khả năng trử trùng.
Lý Lộ Từ giải thích cho cô hiểu. Đâu ai có thể nhẫn tâm nhìn bộ dạng khổ sở vì tưởng sắp bị Lý Lộ Từăn ngón tay thật kia của An Tri Thủy.
- Đều là nước miếng mà thôi. Thật đáng ghét, mình muốn đi rửa tay.
Thời điểm trở về, hai má An Tri Thủy ướt sũng, vẫn còn chút phiếm hồng.
Sau khi ngồi xuống, An Tri Thủy có phần khó xử. Tôm hùm chua ngọt ăn rất ngon nhưng hiện giờ ngón tay bị thương thì phải làm sao bây giờ. Cô không thích đi găng tay, vì như vậy sẽ rất trơn, muốn ăn càng khó hơn.
- Để mình giúp cậu lột vỏ.
Lý Lộ Từ lột một con, sau đó đặt thịt tôm hùm trắng nõn vào bát của An Tri Thủy.
An Tri Thủy cười ngượng, cầm tôm lên ăn.
Lý Lộ Từ chậm rãi lột vỏ. An Tri Thủy chờ mong nhìn hắn, miệng hơi hé, giống như chim non đang chờ mẹ mớm mồi.
- Rất ngon!
Không cần tự mình lột vỏ, An Tri Thủy ngồi đàng hoàng, cảm thấy hiện giờ thật đúng là hưởng thụ.
Lý Lộ Từ lột xong, lại thấy cô hơ hé miệng bèn không để vào bát, trực tiếp đưa vào miệng cô.
Sau đó hắn cúi đầu, giống như đang tìm tôm để tiếp tục lột vỏ.
An Tri Thủy nghĩ nhất định không được xấu hổ, nhưng mặt cô vẫn đỏ bừng. Bóc vỏ tôm, cái loại cảm giác hoảng hốt mà ngọt ngào sau va chạm vừa rồi đang lan tỏa ra, mùi tôm thế nào cũng chẳng biết, nhưng mùi vị ngọt ngọt, thoải mãi, dịu dàng lại khiến cô không tự chủ được mở miệng tiếp, chờ đợi Lý Lộ Từ đưa tôm vào miệng cô.
Lý Lộ Từ vẫn như cũ, hai người lặng yên ngồi cùng nhau, một tập trung lột vỏ, một thì chờ ăn, khác hẳn với cảnh ăn uống ồn ào náo nhiệt trong cửa hàng.
Bữa ăn này tốn không tới một trăm đồng, sau khi rửa tay ra khỏi quán, hai người đứng ven đường, không biết phải làm gì.
- Bạn ăn đã no chưa?
An Tri Thủy ngượng ngùng nói. Vừa rồi đều là Lý Lộ Từ nột vỏ cho cô, lúc ăn cô căn bản là không nói chuyện, cô bị Lý Lộ Từ liên tục đưa thức ăn vào.
- Vừa rồi ăn ngón tay ai đó, đến giờ vẫn chưa đói bụng.
Lý Lộ Từ vân vê ngón tay An Tri Thủy, chỉ còn chút dấu vết nhỏ, căn bản sẽ không lưu lại sẹo.
- Đáng ghét!
An Tri Thủy giật tay ra, hỡn dỗi đánh Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ bị cô đánh, nhìn đôi lông mày của cô mà cười, khi An Tri Thủy tức giận tỏa ra một sự quyến rũ rung động lòng người.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.