Bên ngoài Giản Ái không biết bão táp bên trong, chỉ thấy Diệp Tu chưa gì đã bước ra.
“Nè!” Giản Ái đuổi theo. “Em còn chưa chụp được ảnh anh với Trương Tử Ninh ở bên cạnh nhau mà!”
“Chưa chụp được thì đi chụp những người khác.” Diệp Tu mặt lạnh đi đến bãi đỗ xe, lái xe đi theo sau anh thức thời mà không đi theo. Bởi vì Giản Ái cũng đã đuổi theo anh: “Chụp người khác thì em sẽ không được cầm tiền thưởng.”
“Em yêu tiền đến vậy sao. Vì tiền mà ngay cả chồng mình đi với người phụ nữ khác cũng muốn chụp sao?”
Diệp Tu vừa ngồi lên xe. Giản Ái cũng ngồi lên theo: “Em tất nhiên là yêu tiền rồi.”
“Hừ!”
Nhìn mặt Diệp Tu càng lúc càng đen, Giản Ái mới biết mình gặp rắc rối.
“Ngại quá mà! Em nói chuyện hơi giống con buôn.”
“Biết mình giống con buôn thì tốt.”
“Nhưng mà em làm con buôn cũng vui!”
Diệp Tu vừa khởi động ô tô vừa không đổi sắc mặt nhìn cô một cái.
“Nếu vừa muốn làm con buôn vừa muốn vui vẻ thì tốt nhất là tìm một công việc lương cao. Ngày mai bắt đầu đổi nghề đi!”
“Đổi nghề á?” Giản Ái gãi gãi đầu.”Vậy làm việc gì thì kiếm được nhiều tiền nhỉ!”
“Mặc kệ việc gì, chỉ cần chức vụ càng cao, tiền lương cũng sẽ càng cao.” Diệp Tu chẳng thèm để ý đến cô.
“Làm tổng giám đốc như anh được không?”
“Được!” Diệp Tu không chút để ý trả lời cô.
“Anh tính khi nào thì chuyển vị trí của anh cho em?” Giản Ái tủm tỉm cười nói.
Diệp Tu ngậm miệng tính mở dàn âm thanh trêи xe thì Giản Ái lại nhào tới.
“Không thích nghe người khác hát, em hát cho anh nghe nhé.”
“Ngũ âm không đủ, anh không thích nghe.”
“Em giỏi hát nhép lắm á!”
Diệp Tu rốt cục nhịn không được bật cười: “Đồ xỏ lá!”
“Không giận nữa à.” Giản Ái hôn một cái lên mặt anh: “Em đúng là chưởng môn phái chọc cười người ta mà!”
“Em đó, nếu lần sau lại muốn chụp anh đi với người khác nữa thì cho dù là chưởng môn phái chọc cười cũng vô dụng thôi.”
Hì hì! Giản Ái vội vàng nịnh nọt ôm eo anh: “Không dám, lần này không dám, lần sau không dám, về sau cũng không dám nữa.”
Diệp Tu bị cô ôm lấy, tâm tình cũng thoải mái hơn: “Bỏ tay ra, anh đang lái xe đấy, chẳng may xảy ra tai nạn, em đi đâu tìm được ông xã tốt như anh.”
“Đúng vậy! Anh là ông xã tuyệt vời của em.” Giản Ái buông tay ra: “Anh là ông xã thông minh của em, là ông chồng tốt quỷ phủ thần điêu vật đẹp giá rẻ của em~~~~~!”
Ha ha! Diệp Tu không nhịn được cười ha hả. Sau khi cười xong, anh lấy một hộp sữa từ tủ lạnh mini trong xe ra cho cô.
“Mỗi ngày một hộp sữa, bổ sung canxi, vừa tạo giấc ngủ ngon, chống khù khờ.”
Giản Ái không làm sao hơn, đành buông tay khỏi lỗ tai anh. Chờ cô xuống xe, Diệp Tu còn với tay ra nói với cô: “Đừng quên bổ sung trí thông minh thiếu hụt của em nhé.”
Giản Ái rút một chiếc giày làm bộ muốn ném anh. Diệp Tu vội vàng cười lớn lái xe đi. Giản Ái tức giận bất bình đi giày vào công ty. Nghênh đón cô là khuôn mặt tươi cười của tổng biên tập Đinh: “Giản Ái có chụp được ảnh ông xã cô và Trương Tử Ninh không?”
“Sếp nhúng đầu vào cháo khê rồi à, sếp có muốn đi chụp cảnh vợ sếp đi cùng gã khác không hả?”
À! “Không muốn!”
“Nếu sếp đã không muốn thì tại sao tôi lại phải chụp ảnh ông xã tôi với người phụ nữ khác.”
Bị Giản Ái đánh phủ đầu khiến tổng biên tập không thể nào nghĩ thông mọi chuyện, rõ ràng là Giản Ái không hoàn thành công việc, sao lại biến thành sai lầm của ông ta chứ!?
Buổi tối, Giản Ái trở về nhà sau một ngày mệt mỏi ở bên ngoài. Trêи bàn cơm mọi người đã đầy đủ, chỉ còn chờ mỗi cô. Giản Ái rửa tay vừa mới ngồi xuống ghế, bà Thư Mai đã làm như vô tình hỏi: “Nghe nói hôm nay vì cô mà Diệp Tu hủy bỏ hợp tác với Trương Tử Ninh, người phát ngôn mà ba nó tìm.”
Giản Ái nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Mà Diệp Thắng Kiền nháy mắt với Diệp Tu, ý bảo chuyện này không phải là anh nên lên tiếng sao. Diệp Tu khẽ cong khóe miệng: “Giản Ái không ở công ty chúng ta, tất nhiên cô ấy không thể can thiệp vào quyết định của công ty chúng ta.”
Bà Thư Mai nhíu mày: “Nhưng người ta nói, con vì nó nên mới hủy hợp tác với Trương Tử Ninh.”
Diệp Tu nhìn mẹ: “Mẹ nghe ai nói vậy?”
Bà Thư Mai nhìn con, ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp: “Con đừng quan tâm! Con chỉ cần trả lời đúng hay không mà thôi.”
Diệp Tu không đổi sắc mặt lẳng lặng nghe: “Đó là quyết định của con, cũng là quyết định của công ty. Đáp án này, mẹ hài lòng chưa?”
Bà Thư Mai bộp một tiếng buông đôi đũa. Diệp Thắng Kiền nói khẽ với bà. “Bà thông gia còn đang ở đây! Bà tức giận cái gì.”
“Tôi không ăn nữa.” Bà Thư Mai lườm qua vẻ mặt vô tội của Giản Ái lại càng thêm giận.
“Chẳng còn gì để nói nữa hết.”
“Con chỉ nói sự thật, chẳng qua không phải là điều mẹ muốn mà thôi.” Diệp Tu mỉa mai nói.
Mắt thấy bà Thư Mai đang giận dữ, Giản mẹ vội vàng đẩy Giản Ái một cái: “Con nói xem chuyện hôm nay là sao vậy?”
Sau khi nói xong, bà lại khẽ nói với con gái: “Nói cho rõ đấy.”
Giản Ái buông đũa hắng cổ họng một cái rồi nói: “Hôm nay ba chồng con gọi điện thoại cho con nói muốn Diệp Tu nói thương ông ấy, nên ông ấy rất vui mừng nhắn con với anh ấy cùng ăn cơm trưa, nhưng con nói con phải đi chụp Trương Tử Ninh nên vì sợ mẹ chồng nổi giận mà ba chồng con mới đẩy Diệp Tu đi nói chuyện với Trương Tử Ninh.”
Nghe đến đó vẻ mặt bà Thư Mai hơi dịu xuống một chút.
“Sau đó con phải đi chụp ảnh, nhưng mà Trương Tử Ninh kia gần đây vừa chia tay với vị hôn phu người Mỹ của cô ta nên hình như hơi thèm khát đàn ông. Lúc thấy Diệp Tu cô ta cứ muốn sà lại gần anh ấy.”
“Thế nên cô nổi giận, Diệp Tu lập tức hủy hợp tác với cô ta.” Bà Thư Mai gằn từng tiếng nói tiếp.
Diệp Tu mắt cũng không chớp nhìn mẹ, vỗ tay mỉm cười nói: “Mẹ hình như cũng từng trải qua cảnh này nhỉ. Bữa ăn này đừng nói là mẹ ăn không vô, con cũng ăn không vô.”
“Thằng bất hiếu.” Bà Thư Mai ôm ngực kêu lên: “Con định chọc cho mẹ tức chết phải không?”
“Nếu con cứ mặc cho mẹ đổi trắng thay đen thì con mới là đứa bất hiếu. Rõ ràng là con ghét cô ta, vì sao mẹ lại trút giận lên đầu Giản Ái, là vì cô ấy có mặt ở đó hay là mẹ cố ý nhằm vào cô ấy.” Diệp Tu lời nói sắc bén khiến Giản Ái nghe mà thoải mái tràn trề.
Lúc này Giản mẹ vội vàng nói nhỏ bên tai cô: “Thu cái vẻ mặt đắc ý của con lại đi, vẻ mặt như vậy chỉ làm mọi chuyện rắc rối thêm thôi.”
Giản Ái nhìn bà Thư Mai ánh mắt sắp phun lửa một cái, trong lòng cũng hiểu rõ, vội vàng làm như không có chuyện gì xảy ra. Lúc này trêи bàn vọng đến giọng nói rõ ràng của Diệp Thắng Kiền: “Lúc ăn cơm thì ăn cơm đi, muốn ầm ĩ thì tới phòng khách mà ầm ĩ, đừng ảnh hưởng tới khẩu vị của tôi và bà thông gia.”
“Ôi, ông thông gia cứ khách sáo.” Giản mẹ cười khanh khách nói. “Chẳng qua chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, con rể à, con mau xin lỗi bà thông gia một tiếng đi, chứ ầm ĩ thế này ai dám tin sáng này con mới nói với bà thông gia là con yêu bà ấy chứ!”
Bà Thư Mai nghe lời này mới hòa hoãn sắc mặt. Giản mẹ gắp một miếng đậu hũ Gia Thường bỏ vào trong chén bà Thư Mai: “Bà thông gia, bọn trẻ bây giờ không như chúng ta hồi trước đâu, trước kia lúc chúng ta làm con rồi làm vợ người ta làm gì có chuyện dám cãi lời trưởng bối. Nhưng thời đại thay đổi rồi, bọn trẻ bây giờ cá tính lắm, biết rõ là hiểu lầm cũng không chịu giải thích rõ ràng. Đừng nói bà tức giận, tôi nghe xong cũng tức giận. Nhưng là bọn trẻ có cá tính có cái tốt cũng có cái không xấu, xấu là thường xuyên chọc người ta tức giận, tốt là biết tự ra quyết định, xem cái tính tình cứng rắn này của Diệp Tu, nếu không là tự mình thường xuyên ra quyết định thì Nhạc Nhã Hiên sẽ phát triển nhanh như vậy sao?! Cho nên bà thông gia bớt giận đi.”
Sau khi bà nói xong, Diệp Thắng Kiền cũng vội vàng nói với Diệp Tu: “Sau này có chuyện gì cứ giải thích cho rõ là được, đừng chọc mẹ con tức giận mãi thế.”
“Có thể! Nhưng mẹ không thể độc đoán. Hơn nữa không thể bám đuôi như mấy người cổ hủ chăm chăm xăm xói chuyện công ty.” Diệp Tu nói thẳng: “Hiện tại công ty là do con làm chủ, con cũng không phải con nít. Không cần người lớn theo dõi con làm việc.”
“Làm gì có!” Diệp Thắng Kiền thấy con trai mặt vẫn không chịu thua liền vội giảng hòa: “Mẹ con mà là người độc đoán sao? Đương nhiên không rồi, có phải không, bà nó?” Sau khi nói xong, ông liếc qua bà Thư Mai.
Bà Thư Mai lúc này mới không tình nguyện gật đầu một cái. Một hồi phong ba tuy rằng tan biến, nhưng là trêи mặt Giản mẹ lại xuất hiện một biểu hiện nho nhỏ.