Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ

Chương 107





Càng về đêm, buổi tiệc cưới càng diễn ra sôi động. Lúc này Lâm Nhĩ Tích đã thay ra bộ váy dạ hội đỏ ôm sát người, cùng Vũ Hạo đi mời rượu.

"Tiểu Tích Tích, mệt không?" \- Cứ chốc chốc, anh lại cúi đầu hỏi nhỏ.

"Em không mệt, nhưng anh hỏi không thấy mệt sao?"

"Vì sức khỏe của Tiểu Tích Tích, đương nhiên là không mệt"

Lâm Nhĩ Tích ngại ngùng đánh nhẹ vào ngực anh: "Lúc nào cũng sến súa như vậy!"

Vũ Hạo chưa kịp trả lời, phía sau đã nghe có người gọi: "Vũ Hạo!"

Cả anh và cô cùng quay đầu lại, thấy bà nội đang gấp rút bước tới. Cô nhanh chóng lại đỡ bà, anh thì tròn mắt: "Có chuyện gì ạ?"

Bà nội cau mày, thì thầm vào tai: "Trên phòng dành cho khách..."


"Cái gì?" \- Vũ Hạo bất ngờ đến không tin nào tai mình, còn hỏi lại lần nữa: "Thật ạ?"

"Thật"

Anh quay sang nhìn Lâm Nhĩ Tích, thấy thần sắc của cô cũng không tốt hơn mình là bao. Bây giờ cần phải lên đó giải quyết, nhưng cả hai không thể cùng rời khỏi bữa tiệc.

"Tiểu Tích Tích, vậy..."

"Anh lên đó trước đi, em sẽ ở đây tiếp tục tiếp khách"

"Nhưng..." \- Vũ Hạo ngập ngừng không muốn rời đi. So với chuyện "long trời lỡ đất" trên kia, anh xem Lâm Nhĩ Tích quan trọng hơn cả.

Cô cau nhẹ mày đẩy đẩy anh: "Quyến luyến cái gì? Mau đi!"

"Được. Nhưng em nhớ đừng đi đâu xa quá" \- Vũ Hạo vừa đi vừa quay đầu dặn dò.

"Anh điên à? Đây là khuôn viên nhà họ Vũ"

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Vũ Hạo vừa rời đi không bao lâu, Lâm Nhĩ Tích đã nhận được ám hiệu gặp riêng. Cô biết tỏng đó là ai, cũng tự biết lượng sức mình mà đi gặp người đó.

"Anh sát thủ, tôi tới rồi" \- Lâm Nhĩ Tích kiều diễm bước tới, trên tay cầm sẵn hai ly rượu vang đỏ, chìa một ly ra trước mặt Mạn Tường.

Mạn Tường vui vẻ nhận lấy, còn nở nụ cười hút hồn: "Cảm ơn cô"

"Không cần khách sáo. Anh gặp tôi có chuyện gì nhỉ?"

Mạn Tường uống một ngụm rượu lớn, trầm ngâm một hồi rồi mới nói: "Chỉ là...chúc mừng cho hôn lễ của cô thôi"

Lâm Nhĩ Tích mỉm cười rạng rỡ, mắt long lanh: "Cảm ơn anh"

"Chỉ vì tôi chúc mừng tiệc cưới?"


"Không. Cảm ơn anh vì tất cả" \- Lâm Nhĩ Tích khẽ lắc đầu, từng lời đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Mạn Tường lại uống thêm một ngụm, trong đêm tối không thể thấy rõ dưới đáy mắt anh có gì ươn ướt: "Tôi có gì mà cảm ơn chứ?"

Lâm Nhĩ Tích nhẹ nhàng đặt ly rượu của mình xuống, chủ động cầm lấy bàn tay to lớn và thô ráp của Mạn Tường.

"Với khả năng của một sát thủ, tôi thừa biết anh đã giúp tôi rất nhiều. Tấm chân tình của anh tôi cũng hiểu, chỉ là chúng ta...hợp với việc làm bạn hơn"

Mạn Tường nhìn cô một hồi lâu, chủ động thu tay về, không dám nhìn thẳng vào mắt cô: "Chúng ta thì có điểm gì giống nhau? Hợp nhau kiểu gì đây?"

"Chân của anh..."

Mạn Tường nhếch mép: "Chân của tôi? Phải, bây giờ như một phế vật, không thể di chuyển nhanh, trở trời còn đau nhức..."

Lâm Nhĩ Tích không những không kì thị, còn cười trìu mến: "Không. Ý tôi là chân của anh rất giống chân của tôi"

Mạn Tường dừng uống rượu, tròn mắt nhìn cô như không tin vào tai mình. Người kiêu ngạo như Lâm Nhĩ Tích sẽ chịu khuất phục trước một đôi chân chỉ trên mức tàn phế ư?

"Sau vụ tai nạn xe, chân của tôi cũng không thể hồi phục 100% nữa. Nói cách khác, tôi cũng không thể tiếp tục làm một siêu sát thủ. Vậy chúng ta đã đủ hợp nhau chưa?"

"..."

Mạn Tường im lặng rất lâu, uống hết rượu trong ly rồi lại rót thêm nhiều ly nữa. Không biết anh suy nghĩ thấu đáo ra sao, lại dám đối mặt trực diện với Lâm Nhĩ Tích:

"Cô sát thủ, đừng nhớ rằng tôi từng có tình ý với cô. Chỉ nhớ rằng chúng ta là bạn rất tốt"

"Được"

"Vậy tôi...ôm cô một cái được không?"

"Được"

"..."


Hơn hai năm yêu một người, luôn âm thầm dõi theo người đó, lo cho người đó đến từng miếng ăn giấc ngủ.

Hai năm, không phải là ít. Cuối cùng chỉ đổi lại được một cái ôm chân thành của người ta.

Nhưng không sao, với anh vậy là đủ...

\[ Cô sát thủ, tôi vẫn chưa kịp nói yêu cô

Nhưng e là...

Không còn cơ hội nữa \]

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Trở lại phòng dành cho khách \- nơi bà nội kêu réo Vũ Hạo lên cho bằng được. Anh gấp rút mở cửa ra, quả đúng như lời bà nói.

Trên giường ga trắng bị nhăn nhúm đi nhiều, lại có hai người thân trần như nhộng đang ôm lấy chăn, mặt đỏ lét như kẻ say rượu.

Vũ Hạo cau mày, không khỏi bất ngờ: "Kiều Mạnh, Kiều Thiên Tinh, hai người làm gì vậy?"

"Là Kiều Thiên Tinh! Cô ta tửu lượng kém lại thích uống nhiều, còn lầm tôi với cô gái tóc tomboy nào đó" \- Kiều Mạnh bù lu bù loa kể lể.

Kiều Thiên Tinh cau mày quát to: "Im miệng đi thằng nhóc! Chị đây luôn là người sòng phẳng, ăn bánh trả tiền"

"Không! Tôi muốn cô phải chịu trách nhiệm!"





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.