1 ngày trước khi lễ cưới diễn ra, ở Hà Gia.
"Nhĩ Tích, con xem xem, nhà họ Vũ gửi rất nhiều sính lễ" \- Hà Bảo Dương ra vẻ thân thiết, ngoắc tay vẫy gọi.
Lâm Nhĩ Tích tiến lại gần, chỉ liếc ngang qua một lượt. Nhà họ Vũ đúng là rất chịu chi, sính lễ toàn là hàng nhất phẩm, có khi đến mấy tỷ.
"Gói lại rồi mang lên phòng tôi hết đi, tôi không thích tài sản của mình bị phô bày như vậy"
Hà Thanh Trà đang hí hoáy xem vải vóc, bị câu nói của Lâm Nhĩ Tích làm cho tụt hết hứng. Đồ ngon như vầy mà cô không được dùng, toàn bộ đều phải nhường cho Lâm Nhĩ Tích, đúng là tức chết!
Lâm Nhĩ Tích liếc sang Hà Thanh Trà, ánh mắt đắc ý nhìn khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt của cô ta. Cô nhếch môi một cái, Hà Thanh Trà, đây là quả báo đó.
Hơn 20 năm trước, là đến một hạt cơm nguội cô cũng không cho tôi ăn. 20 năm sau, tôi sẽ từng chút một đòi lại từng "hạt cơm nguội" ngày xưa.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Buổi tối, Lâm Nhĩ Tích thong thả nằm trên giường, hai chân bắt chéo vào nhau.
Cô lướt lướt điện thoại như chờ đợi điều gì. Chưa đầy 1 phút, thứ cô đợi cũng đã đến.
"Thông tin về nhà họ Vũ.
Lão phu nhân: A Khiết, 75 tuổi, là người điềm đạm, vô cùng có hứng thú với việc xem bói và các bài thuốc đông y cổ truyền. Tính cách khá cổ hủ, đặc biệt là rất mong có cháu bồng.
Lão gia: Vũ Ngưng, 50 tuổi, chủ tịch tầm đoàn VEQ lớn nhất nước. Tính tình có hơi gia trưởng, rất coi trọng công việc kinh doanh. Đặc biệt, ông ta là người vô cùng hiếu thảo.
Phu nhân: Hạ Vi Vi, 44 tuổi. Trước là vợ 2, sau khi vợ lớn của Vũ Ngưng là Liễu Yến qua đời thì mới được lên chính thất. Bà ta là một người phụ nữ mưu cao và độc đoán.
Vợ 3 của Vũ Ngưng: Mạn Thư, 35 tuổi, làm vợ bé của Vũ Ngưng được hơn 5 năm. Bề ngoài hiền lành nhân hậu, tâm tư khó đoán.
Đại thiếu gia: Vũ Hưng, 29 tuổi, con ruột của Hạ Vi Vi, hiện đang làm tổng giám đốc bộ phận điều hành ở tập đoàn VEQ. Cao 1m84, là người thường xuyên dính vào tin đồn tình ái.
Nhị thiếu gia: Vũ Hạo, 27 tuổi, con ruột của Liễu Yến, hiện đang làm tổng giám đốc bộ phận kinh doanh ở tập đoàn VEQ. Cao 1m9, từ khi mẹ mất, anh ta bắt đầu có vấn đề về thần kinh, có khi hoang tưởng, có khi tức giận đập phá đồ đạc. Bên cạnh đó, Vũ Hạo là người thường xuyên dính vào tin đồn tình ái.
Tam tiểu thư: Vũ Phương Nghi, 17 tuổi, con ruột của Hạ Vi Vi, hiện đang là nữ sinh lớp 11 trường tư nhân Hoàng Khởi. Tính cách hòa đồng, vui vẻ. Còn khá ngây thơ và non dại.
Từ người đưa tin"
Lâm Nhĩ Tích dùng ngón tay thon dài lướt lướt mấy hàng chữ, rồi dừng lại rất lâu ở chỗ nhị thiếu gia Vũ Hạo, chính xác là ở dòng "Là người thường xuyên dính vào tin đồn tình ái"
Cô nhếch mép một cái, coi ra phải "giáo huấn" lại chồng mình rồi.
\-\-\-\-\-\-\-\-
Im lặng một hồi, Lâm Nhĩ Tích nhìn lên đồng hồ trên tường, đã quá nửa đêm. Cô đăm chiêu suy nghĩ điều gì rồi lại nhắm hờ mắt, thả lỏng người, không chút cảnh giác.
Khi đôi mắt hồ ly của cô khép lại, một người đàn ông từ ban công trèo vào trong nhà, thản nhiên ngồi lên mép giường cô một cách nhẹ nhàng.
Anh chống tay lên giường, người khom xuống khiến khuôn mặt rất gần với mặt cô gái đẹp nghiên nước nghiên thành. Trước khoảng khắc này, Vũ Hạo lại có hơi dao động.
Ác quỷ 1: "Vũ Hạo, hôm nay anh đến đây là để xử lý cô ta, nhất định phải làm ra trò khiến cô nhóc sợ khiếp vía không dám lợi dụng anh nữa"
Ác quỷ 2: "Vũ Hạo, đêm khuya thanh vắng, cô nam quả nữ ở cùng một phòng. Không phải anh định chính nhân quân tử đến mức không làm gì đó ư? Bỏ chuyện trả thù đi!!"
Nội tâm của Vũ Hạo đá phắng Ác quỷ 1 qua một bên, sao anh nỡ xử lí cô chứ? Có điều, dừng như người phụ nữ này không chỉ mê hoặc anh bằng nhan sắc, mà còn cả tính cách đanh đá của cô ta.
Lạ đời, không ai lại bị mê hoặc bởi 1 cô nàng đanh đá cả!
Vũ Hạo hơi chờm người xuống gần với mặt Lâm Nhĩ Tích hơn, đột nhiên cô lại mở to đôi mắt hồ ly quyến rũ khiến anh hơi giật mình bật dậy.
"Cô...chưa ngủ hả?"
"Ừ, giả vờ ngủ thôi"
"Cô lại bày trò gì?"
Lâm Nhĩ Tích bật dậy tựa đầu vào thành giường thở dài một cái: "Aizz...tôi mà không giả vờ ngủ thì sẽ có người đợi mãi ở ban công đến sáng luôn"
Vũ Hạo hơi đỏ mặt, không ngờ người có kinh nghiệm trèo ban công đi chơi từ năm 15 tuổi và trở về không bao giờ bị phát hiện như anh lại bị cô gái này nhìn ra.
Lâm Nhĩ Tích nheo mắt nhìn anh: "Đừng nói là tới đây trả thù đó nha"
Ác quỷ 1: "Đúng đó, bây giờ trả thù còn chưa muộn"
Ác quỷ 2: "Hãy nói với cô ấy bằng giọng điệu mê người :"Tôi đến vì nhớ em", sau đó làm chuyện cô nam quả nữ ở cùng một phòng nên làm"
Vũ Hạo cười nham hiểm, dùng hai tay rắn chắn chặn vào thành giường, lại áp sát rất gần Lâm Nhĩ Tích. Cô chớp chớp mắt, thằng khùng này định làm gì nữa đây?
Anh thở một hơi nóng ấm, tiếng sát lại man tai cô, cắn nhẹ một cái. Lâm Nhĩ Tích giật nẩy mình, đưa tay đẩy đối phương ra.
"Anh làm gì vậy?" \- Cô trợn mắt.
"Test hàng xem có ngon không. Mà thịt cô... ngọt lắm" \- Vũ Hạo cong môi gian tà rồi lại đứng dậy định trèo ra ngoài.
"Khoan!"
"Có chuyện gì?" \- Vũ Hạo quay đầu, cười hút hồn.
"Tôi không muốn gặp lại anh, lần sau đừng tìm tôi nữa"
"OK"
Lâm Nhĩ Tích cau mày nhìn ra phía ban công có người vừa trèo xuống, sau đó lại vò vò mái tóc xoăn đen. Sao lúc nãy cô có thể để hắn cắn tai mình như vậy nhỉ?
Còn nữa, lại quên hỏi hắn ta tên gì. Không sao không sao, chắc chắn sẽ không gặp lại tên xấu xa đó nữa.
"Mà test hàng nghĩa là sao?"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Bên ngoài cổng chính nhà họ Hà, xe ô tô của Vũ Hạo đậu chờ, trong là Uy Vũ.
Vũ Hạo nhẹ nhàng mở cửa ngồi vào hàng ghế sau, khuôn mặt thoải mái vô cùng.
"Cậu chủ, sao ta không đi bằng cửa chính nhỉ?"
"Quân tử chỉ trèo ban công"
Uy Vũ lắc lắc đầu, lại thôi hỏi. Miệng hắn thì rất hay cười, còn tâm tư thì không ai hiểu nổi. Có chồng nào đi thăm vợ phải trèo qua ban công không chứ?
Ác quỷ 1: "Vũ Hạo, ngày mai Lâm Nhĩ Tích về nhà họ Vũ, anh nhất định phải ra uy xử lí cô ả sợ chết khiếp, ngoan ngoãn trở thành một cô vợ hiền dâu thảo"
Ác quỷ 2: "Hoàn cảnh tốt như vậy mà không làm gì, sao anh có thể chính nhân quân tử như vậy? Hãy mau quay lại làm chuyện nên làm đi"
Vũ Hạo cười cười nhìn ra cửa kính xe, đối với Lâm Nhĩ Tích thì không cần vội, anh có cả một đời để "làm chuyện nên làm"