Lâm Quang Tùng trợn mắt nhìn cô: "Trục xuất? Em có biết mình đang nói gì không?"
"Anh đường đường là con ruột của bang chủ quá cố, em nghĩ em có quyền?"
Lâm Nhĩ Tích vô cùng bình thản trước thái độ đối phương: "Bang chủ không có quyền, vậy một người vừa mới bị trục xuất có quyền sao?"
"Em..."
Lâm Quang Tùng sôi máu, ngoảnh đầu lại tìm cứu viện: "Từ sư phụ, Lãnh sư phụ, các ông nói gì đi?"
Ai nấy đều im lặng như chưa nghe thấy gì. Có ngu lắm mới tự rước họa vào thân.
Lâm Quang Tùng cắn răng, tìm cách biện bạch cho bản thân: "Nếu trục xuất, cũng cần lí do chính đáng"
Lâm Nhĩ Tích mỉm cười: "Ồ, tôi cũng nghĩ vậy. Hạ, đưa lí do ra đây"
An Doanh Hạ gật đầu, gọi người phát cho mỗi vị sư phụ trong phòng thống lĩnh một phong dày cộm, bên trong là những tấm hình đã được cắt ghép từ video.
Người nào nhìn thấy nội dung trong những tấm hình thì mặt mày đều nhăn nhó khó coi, họ không tin vào chính những gì mình đang nhìn thấy.
Lâm Quang Tùng thấy tình thế không ổn, lập tức chạy lại một người gần đó giật đại một tấm hình để xem có chuyện gì thì mới tá hỏa.
Anh ta trợn mắt, giọng lắp bắp: "Đây...đây là..."
Lâm Nhĩ Tích giữ nguyên khuôn mặt như cũ: "Là toàn cảnh cậu quý tử rút ống thở của cha mình. Thấy sắc nét không anh trai? Em phải nhờ hacker giỏi nhất để đào lại đó, vì nó bị tên súc sinh nào đó xóa rồi" \- Cô cố tình nhấn mạnh hai từ súc sinh.
Sắc mặt Lâm Quang Tùng tái xanh không còn giọt máu, tựa như anh ta cảm nhận được đều gì sẽ xảy đến với mình.
Đôi chân anh ta không còn vững nữa, cứ vậy mà khụy xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy. Anh nhanh chóng tìm cho mình một người có thể nương tựa, không ai khác là Dương Tử Quân.
Cả cái Lâm Bang này, chỉ có ông ta mới có tiếng nói trong mắt Lâm Nhĩ Tích.
Vì không đi nổi, Lâm Quang Tùng còn bất chấp bò dưới sàn đến ôm lấy chân ông: "Dương sư phụ, cứu con! Mọi chuyện không phải như vậy!"
Dương Tử Quân tức giận dùng chân sút thẳng về phía trước, đối phương lập tức té lăn quay. Ông đứng dậy chỉ thẳng tay vào mặt hắn: "Nghịch tử! Bình thường mày bất hiếu đã đành, bây giờ đến cha mày cũng dám giết!"
Lâm Quang Tùng bị té vật ra sàn, cố gượng dậy. Anh ta bây giờ như phát điên, móc đâu ra cây súng lục chĩa lung tung: "Các người chỉ biết chỉ trích, không bao giờ hiểu nỗi khổ của tôi"
Thấy đối phương có súng, ai nấy lập tức thủ thế đề phòng. Vũ Hạo là gần anh ta nhất, nhanh trí dùng một chân đá thẳng vào bụng Lâm Quang Tùng.
Cú đá đó dùng lực rất nhiều, Lâm Quang Tùng bị ngã lăn về phía sau đến mấy vòng. Vệ sĩ của Vũ Hạo lập tức hành động, giật súng và khóa tay ép người anh ta sát đất.
Lâm Nhĩ Tích thấy mọi chuyện đã ổn mới ra lệnh: "Nhốt lại, không cho ăn uống"
"Rõ"
"Lâm Nhĩ Tích!" \- Lâm Quang Tùng vừa bị lôi đi, vừa kêu gào trong vô vọng.
Sau khi anh ta bị lôi đi, trong phòng thống lĩnh lại trở về sự tĩnh lặng vốn có. Sẵn tiện có đầy đủ mọi người ở đây, Lâm Nhĩ Tích lên tiếng cảnh cáo:
"Lâm Quang Tùng là tội đồ của Lâm Bang, sớm muộn gì cũng sẽ tự đào mồ chôn mình. Nhưng nếu có người thứ hai theo gót hắn ta, sẽ không có huyệt để nằm. Tất cả rõ rồi chứ?"
"Rõ" \- ai nấy đều đồng thanh đáp lời. Nếu Lâm Nhĩ Tích không cảnh cáo, họ cũng sẽ tự biết thân biết phận, đơn giản vì sau lưng Lâm Nhĩ Tích là...chúa tể sơn lâm.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Khoảng 3 ngày sau, sân bay Quốc tế Lạc Thành.
Lâm Nhĩ Tích mặc bộ sườn xám màu hồng phấn, choàng chiếc khăn cổ cùng màu, phụ kiện là chiếc kính râm bản to. Cô còn lịch thiệp mang bao tay trắng trông vô cùng sang trọng.
Cô đứng khoanh tay trước ngực, chờ đợi điều gì rất thú vị. Ngay lúc cô nhìn theo đường bay, Vũ Hạo từ đâu chạy lại, tay cầm hai ly sinh tố dâu.
"Tiểu Tích Tích, uống chút đi"
Lâm Nhĩ Tích lắc đầu: "Uống sinh tố sẽ bị tăng cân đó"
Vũ Hạo cười gian: "Không sao, sáng nạp năng lượng, tối vận động toàn thân là được!"
Lâm Nhĩ Tích ngượng ngùng định giơ tay đánh anh một cái thì sau lưng vang lên âm thanh quen thuộc:
"Nhĩ Tích!"