Nói là làm ngay, Phiến Tuyết Sương lập tức gọi taxi đến Hoắc Bang.
"Thu Vinh! Thu Vinh!" \- vừa đến nơi, Phiến Tuyết Sương đã mất bình tĩnh mà la ó om sòm.
Hoắc Thu Vinh từ trong bước ra, sắc mặt không tốt: "Em làm gì ở đây vậy?"
Phiến Tuyết Sương đập thẳng mấy tấm hình vào người đối phương: "Anh nói đi! Đây là gì?"
Hoắc Thu Vinh cầm nó lên, lướt sơ từng tấm một, sắc mặt không đổi: "Nhìn không biết sao còn hỏi?"
"Anh còn dám hỏi em như vậy? Sao anh lại dám ngủ với phụ nữ bên ngoài chứ?"
"Sao không? Cô là vợ tôi sao? Ý khiến nhiều vậy?"
"Không phải vợ, nhưng ít nhất em cũng là người yêu của anh"
Hoắc Thu Vinh nhếch mép: "Cô có cửa làm người yêu tôi?"
Phiến Tuyết Sương cau mày, dường như nhận ra điều gì. Không lẽ...không lẽ...
Hoắc Thu Vinh nham hiểm tiến lại gần, đưa tay nâng cằm cô lên: "Những gì cô nói với Lâm Quang Tùng, bây giờ đổi lại cô nhận hết. Tôi lười lặp lại"
Phiến Tuyết Sương đứng hình nhìn Hoắc Thu Vinh đắc ý rời đi. Chân cô run run như đứng không nổi. Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Không biết Mạn Thư xuất hiện từ bao giờ, đã chứng kiến hết toàn bộ câu chuyện. Cô quyến rũ bước ra, buông lời mỉa mai:
"Ôi trời, đúng là nghiệp quật không chừa một ai"
Phiến Tuyết Sương tức giận quay đầu mắng nhiếc: "Cô là ai? Có tư cách gì mà chỉ trích tôi?"
"Cô nghĩ tôi là ai? Một người của Hoắc Bang, lại là nữ?"
Phiến Tuyết Sương cau mày, liền hiểu ra hàm ý trong câu nói đó. Hoắc Bang từ trước đến nay luôn trọng nam khinh nữ.
Một người phụ nữ có thể xuất hiện trong đội hình người Hoắc Bang đã rất hiếm hoi, huống chi cô ta còn dám ngông cuồng như vậy.
Sợ đụng độ bất lợi cho bản thân, Phiến Tuyết Sương hậm hực rời đi.
Sau khi cô ta rời đi, Lious mới từ sau bức tường bước ra. Mạn Thư nhợt nhạt: "Chọc tức cô ta, Lâm Nhĩ Tích biết chắc sẽ vui lắm đó"
"Em biết, nên mới nhờ chị" \- Lious nói rồi định quay lưng bước đi.
"Khoan!"
"Sao ạ?"
"Cứ thầm lặng như vậy thì cho ai xem? Lâm Nhĩ Tích cảm nhận được sao?"
"Phải, cô ấy cảm nhận được. Chỉ là không chấp nhận được thôi"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Mấy ngày sau, Lâm Bang mang sắc thái vui tươi chưa từng có, mọi nơi đều trang hoàng hoa lá như tiệc cưới. Thực chất không phải, là sinh nhật của Dương Hoa Điền thôi.
Vì Lâm Kỳ Tích tổ chức buổi tiệc rất lớn nên mọi người đều có mặt đông đủ, trừ những kẻ không bao giờ được quyền bén mảng đến Lâm Bang.
Dương Hoa Điền cặp tay Lâm Kỳ Tích đến trung tâm buổi tiệc, còn ngại ngùng nói nhỏ: "Chỉ là sinh nhật, anh đâu cần mời nhiều khách như vậy? Còn tổ chưa rất lớn nữa"
Lâm Kỳ Tích vỗ vỗ mu bàn tay cô trấn an: "Em yên tâm, không chỉ là sinh nhật"
"..?"
\-\-\-\-\-\-\-\-
Khoảng nửa giờ sau, nhạc khiêu vũ nổi lên, từng cặp đôi nắm tay nhau ra sàn nhảy.
Các cặp đôi gồm có Lâm Kỳ Tích \- Dương Hoa Điền, Vũ Hạo \- Lâm Nhĩ Tích, An Doanh Hạ \- Vũ Phương Nghi, Vũ Hưng \- Lục Đồng và vài cặp khách khác.
Riêng Uy Vũ và A Trác chỉ đứng ngoài quan sát, thật ra A Trác cũng rất muốn tham gia, nhưng Uy Vũ một mực không đồng ý.
Trở lại cuộc khiêu vũ, nam ôm eo nữ, nữ vịn vai nam, hai người đan tay vào nhau như cùng hòa quyện vào từng nốt nhạc.
Lâm Nhĩ Tích cười rất tươi, đây là lần đầu cô khiêu vũ với đàn ông nên vừa thấy thú vị, vừa có chút không quen. Vũ Hạo nhìn vẻ lúng túng của cô mà bật cười:
"Vì tôi quá đẹp trai nên em không nhảy được sao?"
"Xấu xa!"
"Tiểu Hạo chỉ xấu xa với một mình Tiểu Tích Tích!"
\-\-\-\-\-\-\-\-
Bên cặp An Doanh Hạ \- Vũ Phương Nghi thì ngược lại, người trở nên lúng túng lại là An Doanh Hạ.
Từ trước đến giờ anh chỉ quen cằm súng, đánh đấm, giết người. Đột nhiên bắt khiêu vũ, đương nhiên không thể thuần thục.
Vũ Phương Nghi vừa nhảy vừa an ủi: "Cố lên, anh nhảy sắp được rồi!"
An Doanh Hạ cười cười: "Đều là nhờ có Tiểu Nghi giúp đỡ"
"À mà...hôm nay là sinh nhật chị Hoa Điền, vài tháng nữa cũng đến lượt Tiểu Nghi nhỉ?"
Vũ Phương Nghi gật đầu: "Vâng"
"Tới lúc đó em sẽ 18 tuổi?"
"Vâng"
"Em nghĩ sau về việc lấy chồng sớm?"
"..."
\-\-\-\-\-\-\-\-
Cuối nhạc, mọi người ngưng khiêu vũ, chuẩn bị rời khỏi sàn thì Lâm Kỳ Tích đột nhiên quỳ một chân trước mặt Dương Hoa Điền, điều đó thu hút hết sự chú ý của mọi người.
Dương Hoa Điền đỏ mặt: "Kỳ Tích, anh...làm gì vậy?"
Lâm Kỳ Tích cười ngọt ngào, móc trong túi ra một hộp nhẫn hình trái tim. Mở ra bên trong là chiếc nhẫn đính thạch anh vô cùng đơn giản, nhưng có vẻ người làm nó rất tỉ mỉ.
Anh ho giả cho thông họng rồi hít một hơi: "Tiểu Điền, em có đồng ý lấy anh không?"
"Ồ!!!!!!!"
Khán giả xung quanh bất ngờ cảm thán. Còn Lâm Nhĩ Tích xém nhảy cẫng lên vì màn cầu hôn siêu đáng yêu này.
Vũ Hạo cặp vai cô: "Em thích thế sao?"
"Thích, dễ thương mà"
"Lần sau tôi làm cho em cái dễ thương hơn!"
"..."
Trở lại Dương Hoa Điền, cô xúc động đến mức không tin vào mắt mình. Cuối cùng những cố gắng của cô cũng có hồi đáp. Lâm Kỳ Tích, Lâm Kỳ Tích đang cầu hôn cô!
Cô run run chìa bàn tay trắng ngần, nở nụ cười tươi rói: "Em đồng ý!"
Lâm Kỳ Tích cười niềm nở, đeo chiếc chấn vào ngón áp út của cô, còn lịch thiệp hôn nhẹ lên đó.
"Bốp bốp bốp" \- Tiếng vỗ tay lập tức vang lên như mưa. Ai nấy đều vui mừng, cuối cùng Lâm Kỳ Tích cũng chịu lấy vợ rồi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hơn 10h đêm, sau khi quan khách của buổi tiệc đã giãn ra nhiều để đi tham quan và bàn chuyện, Vũ Hưng và Lục Đồng cũng tranh thủ đi dạo xung quanh.
Lục Đồng hớn hở chỉ chỉ trỏ trỏ: "Lúc mới về Lâm Bang, em ở bên này, sau đó thì dọn qua bên kia..."
"Đồng Đồng!"
Tiếng gọi của Vũ Hưng làm Lục Đồng khựng lại. Cô ngước đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh. Đèn không đủ sáng, nhưng góc này đủ cho cô thấy anh rất đẹp.
Vũ Hưng ngại ngùng gãi gãi đầu, đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ. Không chần chừ, Lục Đồng mở nó ra.
"Lấy anh nha!" \- một mẩu giấy nhỏ chỉ ghi có ba chữ, bên cạnh còn có chiếc nhẫn được đan bằng cỏ khô.
Lục Đồng bất ngờ lấy một tay che miệng, ý cười hiện rõ trên khuôn mặt của cô: "Anh..."
Vũ Hưng hít một hơi lấy dũng khí, bước lên trước mặt Lục Đồng: "Anh xin lỗi vì không đủ can đảm để nói ra. Nhưng mà Lục Đồng, anh yêu em"
Vũ Hưng nói rồi cầm chiếc nhẫn lên đeo cho Lục Đồng, mắt cô rưng rưng như muốn khóc: "Anh vẫn còn nhớ sao?"
"Anh nhớ hết. Em muốn có một chuyện tình thật đơn giản, không cần nhẫn kim cương đắt tiền, chỉ cần một cọng cỏ do anh tự tay đan thành.
Em cũng không cần một lễ đính hôn rình rang, không cần công khai tỏ tình. Em chỉ cần khi mộ người hỏi đến, anh mạnh dạn nói em là vợ anh..."