Sáng hôm sau, Lâm Nhĩ Tích tươi tắn trong bộ váy trắng voan mỏng dài hơn gối, xinh đẹp như một nàng công chúa.
Cô thong thả ngồi xuống bàn ăn, bên trái là Manh Thư Quỳnh, bên phải là Vũ Hạo và A Trạch.
Là chủ nhà, Lâm Nhĩ Tích vừa ăn một miếng đã liền hỏi han vô cùng "tận tình": "Bác sĩ Manh, đêm qua cô ngủ có ngon không?"
Thần sắc Manh Thư Quỳnh giảm sút nặng nề, mắt thâm quầng rõ to. Tuy vậy vẫn miễn cưỡng đáp lời: "Có...rất tốt, rất ngon"
"Vậy hôm nay mấy giờ sẽ điều trị nhỉ?"
Đối phương nghiến răng nghiến lợi. Lâm Nhĩ Tích đê tiện đã bỏ thứ gì vào thức ăn của cô, khiến cô cả đêm chạy tới chạy lui.
Hôm nay cô nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra, lại còn phải lo chuyện điều trị cho Vũ Hạo.
"Chắc cũng khoảng...tối"
Lâm Nhĩ Tích cười trìu mến: "Được, cô có muốn đi đâu cứ nói A Trạch đi đưa nhé"
"Tôi biết rồi"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Buổi trưa, Lâm Nhĩ Tích ngồi thong dong trên sofa xem truyền hình trong khi A Trạch đã đưa Manh Thư Quỳnh ra ngoài.
"Tình tính tinh" \- Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên liên hồi.
"A lô"
"Tiểu thư, Manh Thư Quỳnh xử lí thế nào?"
"À, nói bác sĩ sút ruột cho cô ta là được" \- Lâm Nhĩ Tích không do dự trả lời, đầu dây bên kia đáp lại rồi liền tắt máy.
Cô cầm điện thoại trên tay cười thầm, sao mình có thể lương thiện như thế chứ?
"Tình tính tinh" \- tiếng chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên, lần này không phải A Trạch.
"A lô Uy Vũ"
"Tài liệu về dự án mới của công ty đang ở chỗ cô đúng không? Bây giờ có thể đến đưa nó cho tôi được chứ? Sắp họp rồi" \- Uy Vũ gấp gáp trả lời.
Lâm Nhĩ Tích nheo mắt: "Cho A Trác ở bên cạnh anh làm gì? Kêu anh ấy về Lâm Bang lấy"
Uy Vũ ngập ngừng: "À...A Trác..."
Lâm Nhĩ Tích im lặng một hồi, đã suy nghĩ ra: "Đừng nói với tôi là A Trác lại đi mua gà rán cho anh đó nha?"
"À...tôi cần tài liệu gấp, cô chủ mau kêu người mang tới đi" \- Nói rồi đối phương ngắt máy còn nhanh hơn tốc độ lật mặt của người yêu cũ.
Lâm Nhĩ Tích thở dài, trong khi chuyện tình cảm của mình vô cùng lận đận, bọn họ suốt ngày quấn quýt bên nhau.
Nghĩ xong rồi cô lại gọi điện cho Kiều Thiên Tinh, bảo cô ấy mang tài liệu đến VEQ. Bây giờ Lâm Bang còn ai rảnh rỗi ngoài cô ấy nữa?
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Khoảng nửa giờ sau, ở tập đoàn VEQ.
Kiều Thiên Tinh vừa đỗ xe đã lập tức chạy vào trong với tốc độ bàn thờ, vì sắp đến giờ họp mất rồi.
"Ting" \- thang máy vừa mở ra, cô lại phóng như bay đến phòng họp.
"A!"
Kiều Thiên Tinh ngã sõng soài ra đất vì vừa va phải ai đó. Cô xoa xoa bả vai, lại nhanh chóng lụm lại xấp tài liệu rơi vãi dưới đất.
"Không có mắt hay sao lại va phải bổn thiếu gia?" \- Đối phương vừa đứng dậy phủi lại bộ vest, vừa tức giận.
Kiều Thiên Tinh cũng không phải dạng vừa, mới nhặt tài liệu xong đã đứng dậy phản bác: "Anh mới là không có mắt. Va vào bổn cô nương còn không biết xin lỗi"
"Bổn cô nương? Cô thấy mình có chỗ nào giống phụ nữ không hả?"
"Đó là chuyện của tôi. Anh..."
Hai người "tích cực" cãi nhau, Uy Vũ từ phòng họp bước ra, vô cùng ngơ ngác: "Hai người làm gì vậy?"
Kiều Thiên Tinh ngưng cãi nhau: "Anh là Uy Vũ?"
"Phải"
"Tôi là Kiều Thiên Tinh. Đây là tài liệu anh nhờ tiểu thư chuyển tới" \- Cô vô cùng điềm đạm, khác xa với lúc nãy.
Uy Vũ vừa nhận lấy, vừa nói tiếng cảm ơn. Lại quay sang người đàn ông trước mặt: "Kiều thiếu gia, sự phong lưu của anh đâu rồi? Sao lại ở đây cãi nhau với một cô gái?"
Kiều Mạnh nhăn nhó mặt mày, vẫn còn rất tức tối: "Cô ta không phải con gái. Chạm nhẹ vào cô ta, thịt tôi đã muốn rơi xuống đất rồi"
Kiều Thiên Tinh nhếch mép, móc ra con dao bấm sáng chóa: "Anh có muốn rơi thịt thật không?"
Kiều Mạnh nuốt nước bọt, hình như anh bỏ qua chi tiết gì. Cô gái này gọi Lâm Nhĩ Tích là tiểu thư, chắc chắn cũng cùng được mài dũa từ một lò.
Phụ nữ như vậy cần phải tránh xa, nhất là loại hơn cả phụ nữ!
"Tôi...không muốn gì cả. Đi đây" \- Nói rồi Kiều Mạnh lượn đi thật nhanh.
Kiều Thiên Tinh cất con dao vào, lẩm bẩm mấy chữ: "Đồ bánh bèo chết nhát"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ở dinh thự Bạch Nhĩ, bây giờ đã là buổi chiều.
Quá hoàng hôn, vừa đúng lúc thời tiết mát mẻ, Lâm Nhĩ Tích có tâm trạng đi dạo xung quanh.
Cô cầm theo chiếc bình tưới nhỏ, xịt xịt mấy cây phong lan treo trên giàn chỗ ban công tầng hai.
Vừa tưới cây, cô vừa ngân nga mấy giai điệu quen thuộc. Đúng là hòa mình với thiên nhiên như vầy rất tốt, nếu không có ngày cô sẽ ức chế đến phát điên.
Vừa nghĩ đến ức chế, lại nghĩ ngay đến khuôn mặt Vũ Hạo. Đúng là tên xấu xa, đến vợ mình cũng có thể quên nữa!
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Vũ Hạo ở đâu thù lù xuất hiện sau lưng cô, giơ tay giật lấy bình xịt nước.
"Cô tưới sai rồi. Phải như thế này, ai tưới hoa lại cứ nhắm vào hoa mà tưới chứ?" \- Anh vừa tưới cây một cách bài bản, vừa chỉ trỏ cô đủ điều.
Lâm Nhĩ Tích cung tay thành nắm đấm. Tiểu Hạo anh được lắm, cách tưới cây thì nhớ, còn tôi thì không.
Không chần chừ, cô hậm hực bỏ vào trong. Vừa bước được một bước, đôi dép mang trong nhà gặp nước bị đọng lại do tưới cây gặp nhau, khiến cô bất giác không thể giữ thăng bằng.
"A!"
Lâm Nhĩ Tích kêu lên một tiếng, cảm giác mình đã trượt chân ngã xuống. Nhưng rất kì lạ, ngã nhưng lại không thấy đau.
Cô từ từ mở mắt ra, thấy mặt mình đang đối mặt với Vũ Hạo, rất gần nhau. Một cánh tay vạm vỡ của anh choàng lấy eo giúp cô không bị ngã xuống.
Lâm Nhĩ Tích ngại ngùng: "Anh..."
"Áaaaa"
Chưa kịp ngại ngùng hay cảm động được bao lâu, đến Vũ Hạo cũng trượt chân. Vậy là thuận theo tự nhiên, hai người cùng ngã xuống đất.
Vũ Hạo mất thăng bằng mà đè lên người Lâm Nhĩ Tích, toàn thân hai người dính lấy nhau, chỗ đôi môi lại sắp chạm vào.
Lâm Nhĩ Tích đỏ mặt: "Anh..."
Vũ Hạo cũng không kém phần ngại ngùng. Anh mở to đôi mắt, người phụ nữ này càng nhìn gần, càng thấy có sức hút lạ thường.
Anh nuốt nước bọt: "Tại sao cô...cứ quyến rũ tôi như vậy hả?"