Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo

Chương 10





Hai người cuối cùng cũng chưa mua được nước bi ai đi ra đứng trước cửa hàng, Lê Nguyệt Uẩn cảm thấy xưa nay chưa từng có khi nào quê thế này.
Nàng không đành lòng nhìn thấy biểu tình mất mát của cô bé, quay đầu đi: "Em chờ chút, tôi nhất định sẽ mua nước cho em."
"Khoan đã chị chờ một chút!" Vu Tư Linh đuổi theo, nhìn bóng dáng quật cường kia sợ rằng nàng muốn đi ứng trước hai ngày lương đem chút tiền ít ỏi đó về mua nước cho mình "Khoan, từ từ đã Lê......!Lê cái gì ơi? A Lê!"
Lê Nguyệt Uẩn bước chân dừng lại kinh ngạc quay đầu, ngón tay chậm rãi chỉ vào chính mình: "Em ở kêu tôi?"
"Vâng." Vu Tư Linh ngượng ngùng nói rõ là nhất thời sốt ruột đã quên tên người ta, thiên chân vô tà mà cười cười, "Gọi như vậy có vẻ tương đối thân mật."
"Ừm, Linh Linh."
Vu Tư Linh:......!Chị cũng thân mật quá rồi.
Lê Nguyệt Uẩn thấy nàng mặc trang phục gấu trúc bụ bẫm lúc chạy nhìn rất đáng yêu*, không khỏi cười nói: "Làm sao vậy?" ( Chỗ này mình chém thôi ạ)
"Em đã nói là không cần nhất định phải đi mua mà, chị chờ một lát em sẽ quay lại ngay." Vu Tư Linh chạy về cửa hàng, tìm ông chủ ôm hai chai nước chạy ra đưa cho Lê Nguyệt Uẩn một chai "Đây nè, nước miễn phí."
"Cảm ơn." Lê Nguyệt Uẩn nhận chai nước.
*
Hai người ngồi ở ven đường, Vu Tư Linh mở nắp ngửa đầu uống hai ngụm, xoay đầu vừa thấy: "Chị nhìn em làm gì?"
"Không có gì, em thoạt nhìn rất mệt." Lê Nguyệt Uẩn nói cũng thuận tiện mở nắp chai nước.
"Mệt thì cũng có nhưng nhất là lúc đứng ca sáng." Vu Tư Linh dùng tay quạt quạt tạo gió.

Bất quá nói như thế nào đây cũng là lần đầu tiên tới thể nghiệm công việc này, cảm giác mới mẻ vẫn chiến thắng thân thể mỏi mệt.
Nếu không phải tháng sau có một vở kịch được tổ chức và nàng còn muốn sắm vai một nhân vật nữ sinh viên nghèo khổ nàng cũng sẽ không nghĩ đến việc tự đi thể nghiệm một chút.
Trước đó thầy giáo nói nàng diễn xuất không thật, động tác biểu diễn không chi tiết, không đủ để người xem tin phục nàng nhà nghèo.

Đúng lúc nhìn thấy tin tuyển dụng trên mạng, đơn giản tới thể nghiệm một phen vừa học vừa làm tư liệu.
Không thể không nói rèn luyện như vầy cũng sẽ có biến hóa.

Chính mình giỏi lắm làm nửa ngày cũng đã mệt đến không chịu được.

Thời tiết quá nóng quần áo đều ướt đẫm.

Cũng không biết những người khác làm sao mà kiên trì tiếp được, nghĩ vậy nàng không khỏi nhìn thoáng qua chị gái xinh đẹp bên cạnh.
Người ta chắc chắn là ở công trường kiên trì làm việc.
Quá vất vả.
Lê Nguyệt Uẩn nhận thấy được ánh mắt, nghiêng đầu nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh sáng mặt trời chiếu đến trên mặt cô gái tuổi trẻ xinh đẹp cho dù mang theo mồ hôi mỏi mệt cũng khiến người ta hoa mắt.
"Em còn học đại học?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
"Đúng vậy."
Lê Nguyệt Uẩn ở trong lòng thở dài, thì ra là nhóc con vừa học vừa làm.
Lê Nguyệt Uẩn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng: "Khá tốt, tự lực cánh sinh, so với đám phú nhị đại ăn ngon lười làm giỏi hơn nhiều.

Tôi đánh giá cao em."

Vu Tư Linh: "......" Cảm ơn, dù có bị mạo phạm đến.
"Tôi nói thật, tôi thật sự thực rất thưởng thức những nữ sinh như vậy rất nhiều người bằng tuổi em cả ngày chỉ thích mua sắm, cuộc sống ngợp trong vàng son hoàn toàn không biết lao động sinh hoạt là gì." Tỷ như em gái nàng.
Lê Nguyệt Uẩn còn có em gái, từ nhỏ được nuông chiều tính tình rất lớn.

Hiện tại ở nước ngoài đọc đại học, mỗi lần gọi điện thoại về chính là muốn đòi tiền sinh hoạt, đối việc học cũng không để bụng một bộ không biết trời cao đất dày.
Đâu giống bạn nhỏ này, ngoan ngoãn hiểu chuyện, lớn lên còn xinh đẹp như vậy.
Người luôn sẽ bị những thứ tốt đẹp hấp dẫn Lê Nguyệt Uẩn tự nhiên cũng không thể ngoại lệ, thường thường nhìn người khác chỉ liếc mắt một cái nhưng với bạn nhỏ này như là một tác phẩm mỹ lệ kiến trúc làm người mê muội.
Không nghĩ tới, lời này của nàng qua tai Tư Linh chính là một cái dao nhỏ sắc bén thẳng tắp chui vào trái tim nàng vừa chuẩn, tàn nhẫn thọt một phát.
Thật không dám giấu giếm, bản thân cũng là người cuồng mua sắm đặc biệt là khi ở cùng cô bạn thân Đào Thư Cần.
Vu Tư Linh cảm thấy quẫn bách lương tâm đã chịu khiển trách.

Đối phương hiển nhiên là một vị công nhân nổ lực làm việc tại công trường còn tưởng mình là đồng loại, cho nên mới đánh giá cao mình.
Nàng áy náy đã có chút đỏ mặt: "Đúng vậy, thật ra tôi cũng không thích những loại người chỉ biết tiêu tiền, chỉ biết tiêu tiền lại còn không biết kiếm tiền thì có bản lĩnh gì?"
"Đúng vậy." Lê Nguyệt Uẩn thầm chấp nhận, không khỏi cảm khái nói, "Người giống em thật sự không nhiều lắm."
"Kỳ thật em cũng....." Vu Tư Linh đang muốn giải thích liền thấy Lê Nguyệt Uẩn đưa chai nước cho mình, nâng đôi tay.
"Giúp tôi đổ nước ra, cảm ơn."
"Dạ dạ." Vu Tư Linh chạy nhanh tới hỗ trợ, đổ nước vào trong lòng bàn tay để đối phương rửa mặt.

Một lát sau, đối phương ngẩng đầu lên ngũ quan tinh xảo hiện ra trước mắt, hàng mi nhỏ dài cong vút còn đọng vài giọt nước, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ rất có loại cảm giác như một bức phù điêu làm người khác kinh diễm.

Ánh mặt trời ở trên mặt nàng khắc họa rõ hơn từng đường nét, Lê Nguyệt Uẩn hướng nàng lộ nụ cười mỉm: "Cảm ơn."
Vu Tư Linh nội tâm sửng sốt, buột miệng thốt ra: "Chị thật xinh đẹp."
Lê Nguyệt Uẩn mặt giãn ra, cười lên tiếng: "Em nói lời này nhưng sai sự thật."
"Vì sao?"
"Bởi vì......" Lê Nguyệt Uẩn tay chống trên đất chậm rãi dựa sát vào, cẩn thận nhìn chằm chằm đôi mắt nàng một hồi, "Tôi lâu rồi không có gặp qua ánh mắt ai xinh đẹp thế này."
Vu Tư Linh ánh mắt né tránh, lặng lẽ cúi đầu lộ ra hai lỗ tai hồng hồng, nhỏ giọng nói: "Vậy chị trước kia gặp qua là ai?"
"Ừ......! Một bạn nhỏ rất nhỏ, hình như là bạn học của em gái ở nhà trẻ?" Lê Nguyệt Uẩn đã nhớ không nổi chuyện cũ nhiều năm về trước, chỉ là hiện tại nhìn dáng vẻ này rất muốn xoa xoa lỗ tai nàng.
Nhưng mà không được, các nàng không thân như vậy không lễ phép.
"Chị định rửa mặt như vậy ư?" Vu Tư Linh hiếu kỳ nói, "Không có trang điểm?"
"Không, nếu là đi công trường tôi cũng lười thoa kem.

Bằng không giống như bây giờ có thoa kem gì thì cũng bẩn hết." Lê Nguyệt Uẩn buồn cười chỉ chỉ mặt mình.
"Đúng rồi, em muốn nói gì?" Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
"À ừm......"
"Đúng rồi, em vừa nãy muốn nói gì."
"À, em muốn nói......" Vu Tư Linh đột nhiên mắc kẹt, nàng nhìn thoáng qua Lê Nguyệt Uẩn, không dám nhìn thẳng đôi mắt nàng mà quay đầu nhìn về phía trước, "Em muốn nói là, phải làm việc thế này cũng chỉ vì hoàn cảnh bức bách thôi."
Vu Tư Linh nghĩ thầm: Dù sao, các nàng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau người qua đường mà thôi, khiến cho đối phương cho rằng mình là sinh viên nghèo cần kiệm đi, lưu cái ấn tượng tốt.
Quả nhiên, Lê Nguyệt Uẩn nhìn thấy ánh mắt nàng đã trở nên ôn hòa lên: "Giỏi quá, cố lên, tương lai em nhất định có thể làm được đại sự." Lê Nguyệt Uẩn thuận tay chỉ chỉ chiếc xe hơi chạy ngang qua "Về sau cũng có thể mua chiếc xe này."
"Em không thích chiếc này." Vu Tư Linh buột miệng thốt ra.

"Hửm?" Còi xe quá lớn, Lê Nguyệt Uẩn không nghe rõ, "Em nói cái gì?"
Vu Tư Linh che miệng, lúc này sao có thể nói mình là ghét bỏ chiếc xe kia quá cùi bắp sao?
Tất nhiên không thể.
"Em không thích xe cảm thấy xe trở thành một áp lực rất lớn với giới trẻ hiện đại, cực khổ tích góp tiền thậm chí là đi vay để mua xe, đã thế còn phải giảm thấp cất lượng sinh hoạt của mình." Vu Tư Linh vô căn cứ nói.
Lê Nguyệt Uẩn không thể tưởng tượng nói: "Em không thích xe?"
"Chẳng lẽ chị thích?" Vu Tư Linh không xác định mà nhìn nàng.
Lê Nguyệt Uẩn sửng sốt, nhìn bé con thiên chân không đành lòng nói cho nàng biết dục vọng mua sắm duy nhất của mình chính là mua xe.
Sợ bé con tự ti, nàng thanh thanh giọng nói: "Ừm, tôi cũng không thích.

Xe, phòng ở, tiền gì đó.

Tôi không thích."
Vu Tư Linh khó tin mà nhìn nàng một cái, gian nan gật đầu: "Em, em cũng thế."
QAQ
"Hết giờ nghỉ ngơi rồi em phải quay lại làm việc." Vu Tư Linh nói xong đứng lên, "Em tiễn chị ha?"
"Không cần không cần." Lê Nguyệt Uẩn từ biệt nàng, đi đến chỗ rẽ nấp ở ven tường nhìn thóa qua hướng bên kia, thấy Tư Linh đã đội mũ tiếp tục phát tờ rơi mới nhanh như chớp nhảy vào trong xe, hoả tốc dùng "Tang vật" rời khỏi hiện trường.
Vu Tư Linh đang phát tờ rơi, đột nhiên thấy một chiếc xe ánh mắt nàng sáng ngời chạy đuổi theo xe vài bước: "Uii! Là chiếc Porsche mình muốn, đợi một chút, tui còn muốn sờ sờ cậu một chút!"
Tác giả có lời muốn nói:
Porsche: Rất nhanh thôi cậu có thể chiếm lấy tui đóa~.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.