Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 103: Chương 103




Trên đảo nhỏ lúc này đã có tám người có được thắng lợi, vốn còn hai người phải chiến đấu, nhưng nghe thấy giọng Thiên Hoàn, cũng lập tức ngừng lại.
Trên mặt hai người cùng mang vẻ tươi cười, không ngờ liều mạng lâu như vậy thế mà có thể đồng thời lên cấp, thật không tệ.
Mười người đứng lại, mấy vì đạo sư đồng thời phóng ra canh kình, truyền vào phiến đá dưới chân.
Một luồng lại một luồng ánh sáng huyền kỳ trận pháp lóe lên, tiếng động ầm ầm bên trong, đảo nhỏ dưới chân lại lần nữa bắt đầu di chuyển, giống như là ghép hình, đảo nhỏ có chỗ tách ra lại lần nữa hợp thể.
Mặt đất trôi nổi lại lần nữa rơi xuống đất, rõ ràng xung quanh vì chiến đấu mà cảnh vật hoang tàn đất đá khắp nơi lúc rơi xuống này, thế mà tự mình hồi phục.
Những tân sinh đến học viện thấy như vậy đều sợ hãi than, học viên cũ ngược lại không có biểu cảm gì, dù sao bọn họ ít nhất cũng đã thấy một lần.
Trên bầu trời, chín sư tôn lớn và viện trưởng cùng chậm rãi bay xuống.
Mười cái bàn khổng lồ rơi xuống đất, tất cả đạo sư đều ngay ngắn đứng ở hai bên.
Viện trưởng đứng lên nói: "Người qua vòng thứ nhất, trước đứng một bên, chờ đạo sư chọn lựa.

Trăm người đứng đầu bước lên mười bước, viết ra học viện mà các trò muốn bái nhập, đưa cho đạo sư, do các vị đạo sư cân nhắc chọn người.

Hai mươi người đứng đầu, bước lên hai mươi bước, có thể chọn đạo sư bái nhập, trở thành đệ tử ký danh của đạo sư.


Mười người đứng đầu, bước lên trăm bước, đến làm quen với các sư tôn của phân viện lớn.
Tất cả tân sinh nghe vậy, lập tức bắt đầu hành động.
Học viên bước vào hàng 100 người đứng đầu, chỉ là thắng hai trận mà thôi.

Những học viên không bước vào hàng 100 người đều thầm hận, nếu như bản thân may mắn một chút, gặp được đối thủ yếu một chút, hoặc là thực lực của mình mạnh hơn một chút.

Có thể lựa chọn học viện, mà không phải đợi đạo sư lựa chọn.
Đương nhiên, bọn họ so với những học viên đến vòng thứ nhất cũng không thông qua được, đến Tây Hương Các vẫn tốt hơn.

Đám người kia, phải chờ đến bên này đã chọn xong hết, mới đến phiên bọn họ, đáng thương ngay cả cơ hội quan sát cũng không có.
50 học viên đứng đầu vô cùng hưng phấn, nhận giấy do mấy đạo sư đưa đến, bắt đầu viết xuống học viện mà mình muốn vào.
Đây là một câu hỏi khó, nếu như học viên chọn sai, chỉ định có thể vào được, nhưng mà như vậy, thì vất vả đi vào hàng 50 người cũng không có ý nghĩa.
Nếu như chọn quá tốt, người cạnh tranh nhiều thì làm sao bây giờ, vào không được thì phải làm sao.
Đám người này đang suy nghĩ vào học viện nam, ba mươi người đứng đầu lại suy nghĩ chọn đạo sư nào.
Có một số người trong lòng đã rõ, có chút hiểu biết về học viện, hoặc là từng nghe đến, trong lòng đã có chọn lựa.

Nhưng có một số người, hoàn toàn không biết nên chọn ai, chỉ có thể nhìn xem ai có khả năng khá lợi hại, thì chọn người đó.
Mười người đứng đầu, thì gần như đều hưng phấn.
Bọn họ có cơ hội làm quen với chín sư tôn lớn, nếu như lúc này có thể được chín sư tôn lớn nhìn trúng, nhận được một cơ hội tự mình dạy bảo, vậy thì không thể tốt hơn nữa.
Cửu Thiên cũng ở trong đó, đáng tiếc hắn không có hưng phấn như vậy.

Điều hắn muốn xem duy nhất, chính là ai là sư tôn của Nhất Nguyên Viện.
Mười người bước lên, ánh mắt của các học viên cũ cũng tập trung hết trên người bọn họ.
Đối với người nào có thể trở thành sư đệ của mình, đám người này cũng không phải quá quan tâm.

Ngược lại mười người này vào học viện nào, bọn họ càng hứng thú hơn.


Bởi vì những người này, tương lai có thể chính là đối thủ trong học viện của bọn họ.
Bước lên trăm bước, vừa đúng đứng ở trước mặt chín sư tôn lớn và viện trưởng.
Ánh mắt viện trưởng đảo qua mười người, ông ta nhìn thấy đủ loại tâm trạng hưng phấn, kích động.

Đây là chuyện thường của người, viện trưởng không để ý.

Ngược lại là vẻ bình tĩnh và thong dong trên mặt Cửu Thiên, làm ông ta nhìn thêm mấy lần, tên nhóc này, thật sự nơi nơi đều lộ vẻ khác biệt với người khác.
Viện trưởng cười nói: "Hoan nghênh đến với học viện Võ Đạo.

Mấy trò có thể báo danh với sư tôn của các phân viện."
Viện trưởng vừa dứt lời, một kiếm khách đứng ở ngoài cùng bên trái dẫn đầu hét lên.
"Tôi là Mộc Phiên, tôi biết dùng kiếm, am hiểu Thu Thủy Kiếm Pháp, tôi muốn bái nhập Thanh Kiếm Viện, tôi muốn luyện tập kiếm pháp cao nhất sâu nhất."
Mộc Phiên có vẻ rất kích động, cả mặt đỏ lên.

Huyền Chân sư tôn của Thanh Kiếm Viện nở nụ cười, đã lâu không gặp thanh niên có sức sống như vậy rồi.
Huyền Chân gật đầu nói: "Được, vậy trò sẽ vào Thanh Kiếm Viện của ta.

Qua hai người thì trò đến đỉnh núi Đoạn Kiếm một chuyến, ta cho trò biết một số kiếm pháp cao thâm.


Nhưng trò có thể học được hay không, chính là do bản thân."
Mộc Phiên trực tiếp quỳ hai gối xuống, nói với Huyền Chân: "Sư phụ ở trên, nhận cúi đầu của đệ tử."
Huyền Chân hơi sửng sốt, ông ta cũng không nói muốn nhận đồ đệ mà, tên nhóc này thật biết thuận nước giong buồm.
Lắc đầu, Huyền Chân phất tay để Mộc Phiên đứng dậy, nói: "Bây giờ trước không nói đến bái sư, nếu như trò có thể học được kiếm pháp của ta, ta sẽ nhận trò làm đồ đệ."
Mộc Phiên lớn tiếng nói: "Tôi nhất định có thể học được."
Huyền Chân gật gật đầu, ý bảo Mộc Phiên có thể đứng sang một bên trước.
Các học viên cũ nhìn biểu hiện của Mộc Phiên, âm thầm nghị luận nói: "Thật không biết xấu hổ.

Nhưng mà chiêu này của cậu ta thật đỉnh."
"Ai, lúc trước, tôi cũng không cần mặt mũi như vậy thì tốt rồi."
"Cậu? Cậu có vào được mười người đứng đầu sao?"
...\u0003\u0003\u0003.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.