Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 116: Chương 116




Hàn Liên chu miệng: “Đến khi nào ta mới có thể bay, haizz.

Thôi vậy, Tiểu Hắc, hôm nay coi như chú giỏi.

Ta không tính toán với chú nữa.”
Hàn Liên vung vài đấm về phía Tiểu Hắc rồi quay người chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng lúc này, một bóng người chạy vụt vào.
“Tam sư huynh?”
Hàn Liên kinh ngạc kêu lên.

Sở Trực trông vô cùng thảm thương, quần áo trên người đều nát bươm đầy lỗ.

Như vừa bị vô số người dùng kiếm đâm.
“Có chuyện gì vậy? Nhị sư huynh đâu?”
Hàn Liên hét lên rồi vội vàng đi tới.
Sở Trực nói: “Đừng phí lời nữa.

Cất rìu trước đã.

Sau đó cầm kiếm theo ta lên núi.

Nhanh lên, chết tiệt, bọn ta bị đám người Thiên Nhận Viện bao vây.

Ta thoát ra được, nhưng Sở Chính vẫn còn trên núi đó.”

Hàn Liên vội vàng cầm lấy cái rìu từ tay Sở Trực.

Sau đó vứt vào phòng mình.
Hàn Liên rút thanh Bích Thuỷ Trường Thiên Kiếm từ phía sau rồi lớn giọng: “Con mẹ tổ tông nhà nó, dám động tới nhị sư huynh của ta.

Đã hỏi ta chưa, đi!”
Cửu Thiên nghe hai người ngoài sân nói chuyện, hắn hơi cau mày rồi đóng sách lại, sau đó mở cửa phòng ra: “Đệ cũng đi.

Ít nhất cũng giúp được một chút.”
Sở Trực và Hàn Liên bỗng ngây người.
Hai người cúi đầu xuống, thấy Cửu Thiên không cầm sách trong tay.

Hàn Liên cười lớn: “Haha, Cửu Thiên sư đệ, cuối cùng đệ cũng đọc xong rồi.

Đi thôi, tiện thể cho ta xem thành quả tu luyện mấy tháng nay của đệ.”
Sở Trực có chút lo lắng vì tu vi của Cửu Thiên, anh ta nói: “Cửu Thiên sư đệ, đối phương đều là tinh anh của Thiên Nhận Viện đó, ít nhất đều là nội cương ngũ trọng trở lên, đệ không có vấn đề gì chứ.”
Cửu Thiên gật đầu: “Không sao, đúng lúc gần đây đệ đọc sách hơi mệt, nên luyện tay rồi.”
Sau đó, Cửu Thiên cầm thanh trọng kiếm bên cười lên, ánh mắt hắn cực kỳ sắc bén.
Hàn Liên cười: “Sư đệ bá khí đó.

Huynh thích câu này.

Tam sư huynh, huynh còn chần chờ gì nữa, nhanh đi thôi.

Nếu tới muộn rồi nhị sư huynh xảy ra chuyện thì sao.

Tiểu Hắc, mi ở nhà trông nhà.”
Hàn Liên cười với Tiểu Hắc.

Còn Tiểu Hắc lại trợn mắt nhìn anh ta.
Sở Trực gật đầu.

Ba người vội vàng lên núi.
Dãy Kình Thiên trải dài vạn dặm, núi non trải qua nhiều thăng trầm muôn hình vạn trạng, hình thành long mạch.

Vậy nên đây là vùng đất của sự may mắn.
Ngọn núi nơi Nhất Nguyên Viện toạ lạc trên là Vân Sơn, chỉ là một ngọn núi nhỏ không đáng nhìn trong muôn vàn đỉnh núi cao ở dãy núi Kình Thiên.

Vì Nhất Nguyên Viện ở đây nên ngọn núi này mới tên là Vân Sơn.
Sau khi băng qua Vân Sơn, 300 dặm về bên trái là Phiêu Miểu Viện với diện tích rộng lớn.

200 dặm về bên phải là Thiên Nhận Viện còn lớn hơn.
Lúc này, Sở Trực dẫn Cửu Thiên và Hàn Liên phóng một đường như bay về bên phải.
Khoảng cách 200 dặm chỉ như một cái chớp mắt, Cửu Thiên vừa chạy vừa cau mày.

Có vẻ nơi đây đã là địa bàn của Thiên Nhận Viện rồi.
Bên tai truyền tới tiếng đánh nhau, cả ba đồng người quay đầu về hướng phát ra âm thanh.

Ngay sau đó, họ liền thấy học viện của Thiên Nhận Viện đang tụ lại thành một đám.
Mà chính giữa, một nam tử đang ôm một cái cây lớn trên tay và không ngừng quét ngang.

Người đó chính là Sở Chính.
“Tránh đường cho bố.”
Hàn Liên hét lên rồi xông vào trước.

Cửu Thiên và Sở Trực cũng vội theo sau.
Khí tức của ba người quá mãnh liệt, đệ tử Thiên Nhận Viện đều lần lượt tránh đường.
Thấy ba tên sư đệ của mình tới, Sở Chính cười haha: “Cuối cùng bọn đệ cũng tới.

Nếu còn đợi thêm lát nữa thì e rằng đám người này sẽ phát cuồng mất.”
Sau đó, Sở Chính hất cây vạn tuế ra đất.
Cây vạn tuế dài vài chục thước, ngang mười thước bị vứt xuống khiến mặt đất rung chuyển.
Hàn Liên đi tới trước mặt Sở Trực rồi gầm lớn: “Tại sao lại ra tay với sư huynh của ta.

Đệ tử Thiên Nhận Viện mấy người đừng có ngang ngược quá đáng.

Có gan thì lên từng người đi.”
Hàn Liên vừa nói xong, một đệ tử Thiên Nhận Viện lập tức đứng bật dậy: “Rốt cuộc ai mới là kẻ ngang ngược, mấy người chạy vào địa bàn Thiên Nhận Viện chúng ta, còn chặt cây vạn tuế nghìn năm do sư tôn chúng ta trồng.

Mấy người là đệ tử viện nào mà ngỗ ngược như thế.
Cửu Thiên sững người, sau đó hắn nhỏ giọng hỏi Sở Trực sư huynh: “Hắn ta nói thật sao?”
Sở Trực sư huynh chỉ có thể cười gượng: “Chuyện này khó nói lắm.”
Sở Chính sư huynh cũng đứng một bên cười cười.

Trông vẻ mặt của hai người, chứng tỏ đối phương đã nói thật.
Sắc mặt Cửu Thiên hơi thay đổi, hắn vội kéo áo Hàn Liên sư huynh; “Hàn Liên sư huynh, người ta nói thật đó.


Chúng ta mau đặt cây vạn tuế xuống rồi đi thôi.”
Hàn Liên kinh ngạc: “Nói thật thì sao? Tại sao phải bỏ cây vạn tuế lại.”
Sau đó Hàn Liên quay đầu, rồi nâng eo hét lớn: “Bảo vật đất trời, người có duyên sẽ thu được.

Cái cây này đã ở trong viện của mấy người suốt cả nghìn năm mà không ai có thể mang đi.

Chứng tỏ nó không thuộc về mấy người.

Bây giờ sư huynh ta lấy được rồi thì đương nhiên sẽ thuộc về sư huynh.

Ta là Hàn Liên của Nhất Nguyên Viện, chưa từng thay tên đổi họ.
Trong phút chốc, tất cả đệ tử Thiên Nhận Viện đều đen mặt rồi thi nhau mắng lớn, tục tĩu cỡ nào cũng phun ra.
Cửu Thiên cạn lời.

Sở Trực đứng cạnh nhỏ giọng nói: “Da mặt không dày, tu vi không đủ.

Cửu Thiên sư đệ.

Đây chính là phong cách hành sự của Nhất Nguyên Viện chúng ta.

Sau này đệ sẽ quen thôi.”
Ngay lập tức, mặt Cửu Thiên liền méo mó như vừa bị ai tát..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.