Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 123



Chương 123

Cửu Thiên nghe nói như thế, có từng tia sáng phát ra từ trong mắt anh: “Thì ra là vậy, thực lực của con tăng lên, có thể luyện võ cũng có thể luyện khí, đan dược hai bên con đều có thể sử dụng, không lấy được đan dược làm tăng nguyên khí thì vẫn có thể làm tăng canh kình, dù sao cuối cùng cũng sẽ hóa thành canh khí của con.”

Ngô Tân nói: “Đúng vậy, chính là như thế, cho nên ta mới nói sự tồn tại của học viện võ đạo đối với con mà nói chẳng có ý nghĩa gì lớn, chuyện con cần làm là đến nơi luyện khí sĩ ẩn nấp, quen biết với nhiều người luyện khí, sau đó mua phương thuốc trong tay người đó, càng có nhiều phương thuốc hơn, tốc độ tăng thực lực của con sẽ tăng lên rất nhanh. Hơn nữa, một khi canh khí tăng cao, con đã có thể luyện chế đan dược tốt hơn, đây là một vòng tuần hoàn đủ để con có thể phát triển mạnh mẽ, căn bản không cần phải đến học viện võ đạo gì hết, con chỉ cần đi tham gia hội luyện đan là được.”

Cửu Thiên liên tục gật đầu, hắn chợt nghĩ đến một vấn đề nào đó: “Nói như vậy thì chẳng phải luyện khí sĩ có thể bồi dưỡng võ giả cường đại rất dễ dàng.”

Ngô Tân nói: “Không sai, nhưng chỉ giới hạn từ cương cảnh trở xuống, từ Địa Canh cảnh bắt đầu muốn đột phá đến Thiên Canh cảnh thì nhất định phải ngộ đạo, đây không phải là thứ mà đan dược bình thường có thể làm tăng lên. Đan dược có thể làm tăng năng lực ngộ đạo vô cùng quý giá, bởi vì luyện khí sĩ cũng phải ngộ đạo, cho nên sau này con có gặp luyện khí sĩ thì nhất định phải cẩn thận, bên cạnh người đó sẽ còn có võ giả mạnh hơn bản thân hắn ta một phẩm. Luyện khí sĩ đều sẽ có một võ giả nội canh cấp tám, cấp chín đi theo bên cạnh, như thế cũng là chuyện bình thường.”

Cửu Thiên thở dài một hơi: “Nói như vậy, học viện võ đạo quả thật không có ý nghĩa gì lớn, trước khi con chưa tu luyện đến Địa Canh cảnh, con căn bản không cần phải hao tâm tổn trí đi nghiên cứu công pháp võ đạo gì gì đó, chỉ cần có thể tích lũy đủ phương thuốc, tìm đủ dược liệu, có lẽ chỉ cần dùng đan dược tự luyện là đã có thể tăng cấp.”

Ngô Tân nói: “Con nói đúng, nhưng ta không tán thành cách làm cứ dùng đan dược để mình mạnh hơn, nó sẽ khiến căn cơ yếu đi và sức chịu đựng không còn mạnh nữa. Phải sử dụng đan dược với một số lượng vừa phải, chọn loại tốt nhất mà dùng. Bây giờ để ta truyền cho con phương thuốc luyện khí sĩ mà mình có, đây đều là những phương thuốc rất quý giá, con đừng xem thường nó, lần này con đến học viện võ đạo tu luyện, cố gắng trong vòng năm năm đừng nên quay lại, mỗi năm đến lễ tết cũng là lúc luyện khí sĩ hội tụ, nếu như ta nhớ không lầm, ở Đông Hoa Châu Bắc bộ có một nơi mà luyện khí sĩ hay hội tụ, cách học viện võ đạo bọn con không xa, con đi đến đó xem thử.”

Ngô Tân nói xong, lại đặt một ngón tay vào mi tâm Cửu Thiên, lập tức lần lượt những đơn thuốc liền xuất hiện trong đầu hắn, khắc sâu vào trong trí nhớ của hắn.

Ngô Tân chậm rãi nói: “Thiên hạ rộng lớn mênh mông, chỉ là ở nước Võ Đỉnh là đã có một vạn tám ngàn châu, Đông Hoa Châu nho nhỏ không đáng để con lãng phí quá nhiều thời gian, sư phụ hi vọng sớm ngày nhìn thấy con đứng ở đỉnh cao.”

Một tháng sau chính là lễ hội hằng năm.

Tiếng nhạc vẫn vang trời, vẫn là một năm được mùa.

Cửu Thiên ngồi trên ghế chủ tọa, lạnh nhạt nhìn tử đệ nhà họ Cửu đang thi ở phía dưới.

Mấy năm nay, Cửu Thiên cũng đã từng trong hàng ngũ tham gia cuộc thi này, nhưng mà năm nay bởi vì thực lực của hắn đã vượt qua khỏi phạm vi cuộc thi, cho nên cũng không cần phải tiếp tục thi thố nữa. Thay vào đó là ngồi ở vị trí ngang hàng với Cửu Phong, lẳng lặng quan sát, giống như hắn đã không còn là phận tử đệ nhà họ Cửu. Có điều mấy ngày nay, ánh mắt của tử đệ nhà họ Cửu nhìn hắn thật sự càng ngày càng giống như là nhìn trưởng bối.

Ngược lại là Cửu Minh vẫn ngồi ở vị trí tiểu bối như cũ, cũng giống như mấy năm qua, Cửu Minh là tấm gương của tử đệ nhà họ Cửu, để mọi người mở mang tầm mắt luyện thể cấp chín.

Nhưng mà năm nay đối với thực lực của Cửu Minh, mọi người đã không còn tán thưởng hay thán phục nữa, và tất cả mọi người đều biết người dẫn đầu nhà họ Cửu thậm chí gia chủ đời tiếp theo chắc chắn là Cửu Thiên, chứ không phải là ai khác. Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Cửu Thiên còn mang theo tôn kính, mang theo ghen tị, mang theo sùng bái.

Cuộc thi kết thúc, buổi tiệc bắt đầu. Tiểu Hắc chạy khắp nơi ăn này ăn kia, nể tình nó là thú cưng của Cửu Thiên, tất cả mọi người đều để yên cho Tiểu Hắc, còn nó thì ăn vô cùng vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.