Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 132



Chương 132

Đột nhiên dường như là Cửu Phong nghĩ đến cái gì đó, vỗ tay một cái bốp: “Có phải là luyện khí sĩ bán tôi thể bán ở thành phố Long Cửu vào một năm trước, là cái người có đeo mặt nạ sắt trên mặt.”

Dường như Cửu Phong đã nắm được điểm mấu chốt, âm thanh kích động đến run rẩy.

Cửu Thiên cười nói: “Ba à, trí nhớ của ba rất tốt, đúng vậy, chính là anh ta, luyện khí sĩ đeo mặt nạ sắt.”

Cửu Hạo Nhiên hít sâu một hơi, sau đó thấp giọng hỏi: “Mối quan hệ của cháu với cậu ta là như thế nào, có thể nhờ cậu ta giúp đỡ không?”

Cửu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Quan hệ của cháu với anh ta rất tốt. Ờ, rất tốt.”

Cửu Hạo Nhiên cười nói: “Rất tốt hả, ông đã hiểu rồi, chẳng trách cháu có thể nhất phi trùng thiên, có lẽ là trong đây cũng không thiếu công lao của luyện khí sĩ mặt nạ sắt, cháu trai ông lại có thể quen biết với người như vậy. Cửu Thiên, luyện khí sĩ mặt nạ sắt này có phẩm cấp không?”

Cửu Thiên biết lời nói này của Cửu Hạo Nhiên là có ý gì, chỉ cần luyện khí sĩ có phẩm cấp là đã có thể luyện ra đan dược chạm tay có thể bỏng, luyện khí sĩ không có phẩm cấp thì cũng giống như võ giả không thể luyện canh kình, chỉ là học đồ mà thôi, chẳng làm được cái gì.

Cửu Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc chắn là có phẩm cấp, còn mấy phẩm thì cháu không biết.”

Lời này của Cửu Thiên là nói thật, dù sao nếu như dựa theo năng lực canh khí của hắn, có lẽ hắn được xem như là luyện khí sĩ tam phẩm, nhưng trên thực tế hắn căn bản không thể luyện được đan dược tam phẩm. Dù sao hắn vừa mới đột phá vào cấp ba không bao lâu, đan dược tam phẩm chân chính còn cần phải luyện tập thêm.

“Có phẩm cấp là được rồi, có phẩm cấp là được. Có thể nhờ cậu ta giúp đỡ được không, luyện một lò đan dược cho nhà họ Cửu chúng ta.” Cửu Hạo Nhiên vội vàng hỏi.

Cửu Thiên không hề do dự mà gật đầu: “Đương nhiên là không thành vấn đề, chỉ là một lò đan dược mà thôi, chắc chắn có thể luyện được, có điều là dược liệu không đủ.”

Cửu Hạo Nhiên cười tới mức miệng ngoác đến mang tai, khua tay nói: “Dược liệu muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, Cửu Phong, bây giờ con đi lấy dược liệu ra đây, thuận tiện đến kho bảo vật lấy thêm mấy món đồ tốt. Cửu Thiên, cháu dẫn ông đi gặp luyện khí sĩ mặt nạ sắt ấy đi, ông biết rõ quy định của luyện khí sĩ, một lò đan dược, một gốc linh dược, một món bảo vật.”

Cửu Thiên nhanh chóng khoác tay: “Không cần, không cần đâu. Luyện khí sĩ mặt nạ sắt này không muốn gặp người khác, chỉ cần cháu đem dược liệu đi là được rồi, linh dược với bảo vật thì không cần, cháu và anh ta rất thân, mối quan hệ rất tốt, không cần phải tuân theo những quy tắc này.”

Nói đùa à, chính hắn là luyện khí sĩ mặt sắt, làm sao có thể để ông nội đi cùng chứ, vậy thì chẳng phải sẽ bại lộ ư.

Cửu Hạo Thiên nhíu mày nói: “Thật sự không cần linh dược, bảo vật sao? Cho dù quan hệ có tốt nữa, xin người ta giúp, quy tắc cũng không thể bỏ. Nếu không, người ta ngoài miệng không nói, trong lòng chắc chắn vẫn cảm thấy chúng ta lạnh nhạt người ta. Cửu Thiên, ông vẫn là đi với cháu đi mời người đó đến phủ một chuyến. Như vậy thì khá có thành ý.”

Cửu Thiên nhanh chóng nói: “Ông nội, ông thật sự không cần đi. Người đó thật sự không muốn tới, nếu có thể đến, sớm đã đến rồi. Cháu mang đồ qua đó là được. Người đó là một… là một quái nhân, hợp duyên mới giúp. Đổi lại người khác, cho nhiều bảo vật hơn nữa cũng sẽ không giúp. Ông tin cháu một lần đi. Để cháu đi là được.”

Cửu Hạo Thiên nhìn ánh mắt ‘chân thành’ của Cửu Thiên, bất lực nói: “Vậy được. Cháu đi một chuyến. Phải nhớ kỹ, không thể cưỡng cầu. Dù sao là chúng ta cầu xin người ta, thái độ hạ xuống một chút.”

Cửu Thiên gật đầu liên tục, Cửu Hạo Thiên nói: “Được rồi, đi, chúng ta đi lấy dược liệu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.