CHƯƠNG 165
Huyễn Tầm nói: “Tính tình người anh em này của anh tệ thật đấy. Nếu tôi là anh, chắc chắn tôi sẽ ghét anh ta từ nhỏ rồi.”
Cửu Thiên khẽ mỉm cười: “Cô nói không sai. Đúng là tôi đã ghét anh ta từ nhỏ.”
Huyễn Tầm không hiểu lời này của Cửu Thiên có ý gì, Cửu Thiên cũng lười giải thích.
Hắn bước nhanh về phía trước, lấy ngọc bài ra cho ông cụ kiểm tra sơ.
Ông cụ bình tĩnh trả lời: “Vào đi.”
Cửu Thiên cất ngọc bài đi, bước vào trong thông đạo, Huyễn Tầm ở phía sau đang định đi thẳng vào trong thông đạo theo hắn. Nhưng giây sau đã bị ông cụ ngăn lại.
“Vị học viên này, mời trình ngọc bài của cô cho tôi.”
Ông cụ bình tĩnh cảnh báo. Huyễn Tầm thò tay lấy thiết bài ra, nắm tới trước mặt ông cụ.
“Tôi không có ngọc bài.”
Huyễn Tầm kiêu căng nói, như thể không có ngọc bài là một chuyện gì đó rất có thể diện vậy.
Nghe thấy câu nói này của Huyễn Tầm, mấy người đứng phía sau bật cười.
“Không có ngọc bài thì tới học viện võ đạo làm gì, đừng nói là đến thăm người khác đó nhé.”
“Đầu óc có vấn đề đúng không, học viện võ đạo không phải nơi cô muốn vào là vào đâu. Nhanh về nhà uống thuốc đi.”
. . . .
Huyễn Tầm quay đầu trợn to mắt trừng đám người kia một cái, sau đó lấy tay giơ thiết bài ra ngay trước mặt ông cụ, nói: “Nhìn cho kỹ, đừng nói là tôi không thể tiến vào đó nhé.”
Ông cụ khó hiểu nhìn thiết bài hai lần, sau khi thấy rõ chữ “Vũ” khắc trên thiết bài, sắc mặt ông cụ lập tức thay đổi.
Ông ta vội vàng trả lại thiết bài cho Huyễn Tầm, thái độ cung kính, nói: “Thì ra là cô Huyễn Tầm tới, mời vào mời vào.”
Huyễn Tầm hừ nhẹ một tiếng, sải chân bước vào, mấy người đứng ngoài sửng sốt không thôi.
Chuyện gì thế này, sao lại cho vào rồi?
Cửu Thiên có thể đoán được đại khái, khả năng cao khối thiết bài kia là do sư phụ Huyễn Tầm đưa cho cô ta. Có một sư phụ đạt tới Âm Dương Cảnh đúng là trâu bò quá mà.
Thông đạo màu xanh đen vang vẳng tiếng nước nhỏ giọt, càng đi sâu lại càng chật hẹp, đến gần cuối đường, hai người chỉ có thể nối đuôi nhau một trước một sau.
Hai người cứ thế tiến vào sâu hơn, bỗng, trước mặt xuất hiện chút ánh sáng.
Cuối cùng cũng tới nơi có ánh sáng, khung cảnh thoáng đã rộng rãi. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, hắn hướng mắt nhìn về phía xa.
Trong chớp mắt, một khung cảnh đẹp như tranh vẽ hiện lên trong mắt Cửu Thiên.
Phía xa xa là một tòa cung điện vô cùng to lớn, khí thế bàng bạc, như đang lơ lửng giữa trời xanh. Từ xa nhìn lại, rường cột chạm trổ, nguy nga lộng lẫy.
Phía trên cung điện dựng một tảng đá bay, trên tảng đá khắc hai chữ “võ đạo” khí thế kinh người.