CHƯƠNG 166
Non xanh nước biếc điểm tô cho bức tranh tươi đẹp, chim trời bay lượn, mây trắng lững lờ.
Giữa cung điện là một sân tập võ cực lớn, trong sân có rất nhiều võ giả đang tu luyện, tiếng hét hùng hồn truyền tới theo làn gió, mang theo uy lực kinh người.
Bốn phía được dãy núi bao quanh, trên vách đá dựng đứng, dọc theo thác nước còn xây dụng vô số kiến trúc uốn khúc, ngoằn nghoèo như rắn.
Đình đài cổ kính có thể thấy ở khắp mọi nơi, ngoài ra còn có một dòng sông chảy ra bên ngoài cung điện, mặt nước trôi lững lờ, thỉnh thoảng lại thấy mấy con cái nhảy lên.
Khắp nơi tỏa ra khí thế của thần tiên.
Trong nhất thời, Cửu Thiên ngẩn ngơ nhìn hoài, tận đến lúc Huyễn Tầm đụng phải hắn, bảo: “Đừng có cản đường, mau đi xuống đi.”
Lúc này Cửu Thiên mới hoàn hồn, vội vàng cất bước đi xuống.
Sau lưng không ngừng truyền tới tiếng thán phục, mọi người đi dọc theo con đường lát đá xanh, chầm chậm bước xuống dưới.
Con đường lát đá xanh này như lơ lửng giữa không trung, nối thẳng tới cổng chính cung điện.
Càng tiến lại gần, hắn càng cảm nhận được sự khổng lồ của cung điện, diện tích của nó chắc chắn phải hơn cả nghìn dặm.
Cuối cùng, họ cũng bước tới cổng chính của học viện võ đạo. Vài đạo sư đã đứng đây chờ từ lâu, họ nói với mọi người rằng: “Toàn bộ học viên mới tới sẽ vào ở trong Đông Hương Các. Ba ngày sau, bắt đầu tiến hành thi đấu phân viện.”
Cửu Thiên là biết thi đấu phân viện là gì, nhưng cũng có vài người không biết, vừa nghe vậy bèn bắt đầu sôi nổi hỏi thăm.
Mọi người theo chân một vị đạo sư tiến vào cổng chính, rồi đi về phía đông.
Cửu Thiên liên tục quay lại nhìn tảng đá bay phía trên đỉnh đầu.
Hai chữ võ đạo mang theo khí thế bàng bạc khiến Cửu Thiên vui sướng khôn cùng, Cửu Thiên có thể cảm nhận được sức mạnh thiên địa bốn phía trở nên nồng đậm lạ thường.
Nơi này tuyệt đối là một chỗ tu hành thượng hạng.
Hắn đến đúng chỗ rồi.
Cửu Thiên nắm chặt tay, ba năm tới hắn sẽ ở lại đây, hắn quyết định phải viết lên một truyền kỳ của chính mình ở chính nơi này.
Đông Hương Các tràn ngập hương hoa ngào ngạt.
Ba ngày thảnh thơi nhoáng một cái đã trôi qua, trong ba ngày này, Cửu Thiên luôn ở miết trong phòng chưa từng bước chân ra khỏi cửa, chờ cuộc thi đấu phân viện bắt đầu.
Phía chân trời truyền đến tiếng chuông, Cửu Thiên chậm rãi mở mắt ra, tỉnh dậy khỏi trạng thái tu luyện.
Tiểu Hắc bên cạnh cũng tỉnh lại theo, trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, Tiểu Hắc gần như đã khôi phục hoàn toàn sức lực.
Bỗng, từ bốn phương tám hướng truyền tới tiếng nói vang dội.
“Tất cả học viên mới nhập môn mau tới sân luyện võ tập hợp.”
Cửu Thiên đứng dậy, đẩy cửa phòng, lập tức nhìn thấy học viên tụ họp nhau nhanh chân bước ra ngoài. Cửu Thiên mang theo Tiểu Hắc cũng theo sát phía sau.
Đông Hương Các khổng lồ sở hữu hàng nghìn hàng vạn căn phòng, nhìn mãi cũng không thấy điểm cuối.