CHƯƠNG 193
“Ha ha, cuối cùng ta không phải đứng cuối nữa. Nào nào, ngũ sư đệ, ném thử tay nghề của sư huynh. Aiya, mặt của ta.”
Hàn Liên rõ ràng rất vui, mặt bầm tím một mảng, nhe miệng lộ ra hàm răng trắng. Chỉ là nơi vốn có răng cửa lại chỉ còn một cái động, nhìn trông cực kỳ ngốc.
Sở Chính, Sở Trực cũng tương tự, mặt mày bị thương. Rõ ràng vừa rồi Nhất Thanh sư tôn ra tay không nhẹ, hơn nữa quy tắc đánh người không đánh mặt này, xem ra ở Nhất Nguyên Viện không thích hợp dùng.
Hai người Sở Chính, Sở Trực muốn nở nụ cười thân thiện với Cửu Thiên, nhưng lại động tới vết thương, nụ cười rõ ràng vô cùng kỳ quái.
Cửu Thiên dưới sự mời mọc nhiệt tình của tứ sư huynh Hàn Liên, gắp một đũa thức ăn, vừa bỏ vào miệng, sắc mặt của Cửu Thiên bèn thay đổi.
Hàn Liên mỉm cười vỗ vai của Cửu Thiên, nói: “Như thế nào Cửu Thiên sư đệ, có ngon không?”
Cửu Thiên cố nuốt đồ ăn xuống, nặn ra một nụ cười.
Nhất Thanh sư tôn lên tiếng: “Cửu Thiên, không ngon là không ngon, nói thẳng là được, không cần kiêng kỵ.”
Hàn Liên nhìn sắc mặt của Cửu Thiên, nói: “Thật sự không ngon sao?”
Cửu Thiên khẽ gật đầu. Hàn Liên thở dài một tiếng rồi nói: “Haizzz, tay nghề nấu nướng của ta xem ra là không tăng rồi. Nhị sư huynh, hay là vẫn để huynh nấu đi.”
Sở Chính nói: “Được thì được. Nhưng mấy người phải bảo đảm, sau khi ta nấu, mấy người buộc phải ăn.”
Lời của hắn ta còn chưa nói hết, Nhất Thanh sư tôn bèn xua tay liên tục: “Bỏ đi bỏ đi. Cửu Thiên, ngươi biết nấu cơm không?”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Cửu Thiên.
Cửu Thiên trước giờ chưa từng nghĩ vấn đề đầu tiên khi hắn tới Nhất Nguyên Viện được hỏi, vậy mà có biết nấu cơm không.
Cửu Thiên từ từ nói: “Ta không biết lắm.”
Mọi người thở dài một tiếng, Hàn Liên kêu lên: “Ông trời ơi, tại sao ta phải ngày ngày ăn loại đồ ăn này chứ, nhìn Phiêu Miểu viện của người ta đi, rồi nhìn xem Hoành Sơn viện của người ta. Người so với người tức chết người mà!”
Nhất Thanh sư tôn hờ hững nói: “Ồn ào.”
Quay đầu lại, Nhất Thanh sư tôn nói với Cửu Thiên: “Xin lỗi, Cửu Thiên. Ngươi cũng nhìn thấy rồi, Nhất Nguyên Viện ít người, không giống các viện khác có người chuyên cung cấp đồ ăn, cho nên chỗ này của chúng ta đều là tự mình nấu cơm, tự mình ăn. Tất cả nguyên liệu nấu ăn đều là có được từ trong núi, điều làm khó mọi người nhất là vấn đề nhóm lửa nấu cơm. Cũng không sợ người cười chê, mười mấy năm rồi, đệ tử của cả Nhất Nguyên Viện đều chưa từng được ăn mấy bữa ăn tử tế. Tất cả đều là những món đạm bạc, thịt thú rau dại. Mấy vị sư huynh của ngươi tay nghề nấu nướng đều không được, nói ra thì tay nghề của Hàn Liên là tốt nhất trong mấy người bọn họ rồi. Ngươi từ từ rồi sẽ quen.”
Mí mắt của Cửu Thiên hơi giật, như này còn tính là tốt nhất. Mấy vị sư huynh khác nấu cơm, chẳng phải ăn vào sẽ chết người hay sao. Khựng lại một chút, hắn nói: “Tuy ta không biết, nhưng Tiểu Hắc biết.”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn quay nhìn. Hàn Liên nói: “Tiểu Hắc?”