Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 276



Chương 276

Bàng Cát lấy ra một viên đan dược để mọi người nhìn rõ, vẻ mặt của mọi người đột nhiên trở nên cổ quái. Mọi người đều là đệ tử tinh anh của trường võ đạo, đương nhiên đã từng nhìn thấy đan dược. Quan sát tỉ mỉ viên đan dược, ngửi mùi, một vài học viên gật đầu nói: “Chắc chắn là tứ phẩm đan dược.”

Ánh mắt nhìn Dụ Lãng đã hoàn toàn biến thành tiếc hận, cười trên nỗi đau của người khác, thậm chí có cả sự đồng tình, đáng thương.

Hàn Liên cười haha: “Cửu Thiên sư đệ, đệ thật độc ác. Cả mười bình đan dược, mẹ nó, hôm nay tên này không để lại quần lót, huynh sẽ không để cho hắn ta đi”

Hàn Liên vội vàng đi đến bên cạnh Dụ Lãng, từ trên cao nhìn xuống nhìn Dụ Lãng: “Giả chết cũng không có tác dụng đâu. Nếu như ngươi không trả được, ta sẽ lột sạch quần áo của ngươi, sau đó ném ra đường. Dám cược dám nhận thua, con bạc thiêu thân chạy là chuyện bình thường, có lẽ đạo sư của Âm Dương viện các ngươi sẽ không để tâm đâu.”

Dụ Lãng lại phun ra một ngụm máu tươi, quay đầu nhìn bốn xung quanh, hắn ta muốn tìm Lãnh Tử Thâm sư huynh giúp đỡ, dù sao cũng là Lãnh Tử Thâm sư huynh bảo hắn ta chiến đấu, nhưng tiếc là, Lãnh Tử Thâm sư huynh đã rời đi từ lâu rồi.

Dụ Lãng mấp máy miệng, nhưng không nói được câu nào.

Hàn Liên nhướng mày: “Nhìn dáng vẻ của ngươi là không giao ra được đúng không? Vậy thì chả còn cách nào nữa, Cửu Thiên sư đệ, đến đây, cùng với huynh cởi quần áo, chất vải quần áo của tên này rất được.”

Nói xong, Hàn Liên định cởi quần Dụ Lãng.

Thấy mình sắp bị cởi truồng cho mọi người xem, Dụ Lãng đột nhiên hét lên.

“Đợi một chút, ta lấy ra được, ta lấy ra.”

Dụ Lãng trực tiếp cởi thắt lưng của mình xuống, đưa cho Hàn Liên: “Đây là thắt lưng hư không của ta, chứa không gian trong phạm vi trăm trượng. Đủ tiền của mười bình đan dược kia.”

Hàn Liên nghe thấy mấy chữ đai hư không, lập tức giật lấy chiếc thắt lưng.

Truyền canh kình vào, Hàn Liên lập tức cười nói: “Khá tốt, khá tốt. Mặc dù vẫn còn thua kém một chút, nhưng, số tiền của những dược liệu bên trong xem như để đền dù.”

Dụ Lãng suýt nữa phụ ra máu, chết tiệt, một chiếc thắt lưng hư không lẽ nào còn không so được với mười bình đan dược, còn phải dùng tiền dược liệu để đền bù?

Dụ Lãng trợn tròn mắt, lần này đã hoàn toàn hôn mê.

Hàn Liên đưa thắt lưng cho Cửu Thiên, nói: “Thắt lưng hư không, đồ tốt đó, nhận lấy đi.”

Hàn Liệu nhỏ giọng, khẽ nói ở bên tai Cửu Thiên: “Số tiền trong đây chia cho huynh một nửa. Mẹ nó, tên này có tiền thật đấy.”

Cửu Thiên cười, nhận lấy chiếc thắt lưng, sau đó đổi chiếc thắt lưng của mình.

Có một chiếc thắt lưng như thế này, sau này hắn có thể chuyển những thứ trong nhẫn Cửu Tiêu vào.

Mặc dù không gian của nhân Cửu Tiêu lớn hơn, nhưng nhẫn Cửu Tiêu là thứ mà sư phụ Ngô Tôn cho hắn, không thể tùy tiện để lộ ra ngoài, sau này bên trong nhẫn Cửu Tiêu chỉ cất những thứ quan trọng là được rồi. Còn những thứ linh tinh khác, đều có thể để vào trong thắt lưng.

Linh Bối cũng đi đến trước mặt Bàng Cát nói: “Ta cũng cược Cửu Thiên công tử thắng.”

Bàng Cát cười nói: “Biết, biết rồi. Một lấy mười, đây, chỗ này đều là của muội, Linh Bối cô nương.”

Một đống tiền vàng nhỏ được đặt lên tay Linh Bối, cô ta lập tức cảm thấy vô cùng vui mừng. Bàng Cát, Bàng Sang đưa một nửa số tiền còn lại cho Cửu Thiên: “Cửu Thiên công tử, số tiền này đều là của đệ”

Cửu Thiên nhận lấy tiền xu, mỉm cười, nhìn Bàng Cát nói: “Cảm ơn nhiều.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.