Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 277



Chương 277

Bàng Cát nói với Cửu Thiên: “Không cần cảm ơn.

Cái này là do đệ thắng được. Cửu Thiên sư đệ, mặc dù đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng ta đã nghe thấy tên của đệ rất nhiều lần từ trong miệng của sư tôn. Có thể đệ không biết, Thân Đồ sư tôn đã nổi giận mấy ngày vì đệ chọn Nhất Nguyên viện đó.

Bây giờ tôi đại diện cho sư tôn nói thêm một câu, nếu một ngày nào đó đệ muốn đến Hoành Sơn viện để tu hành, Hoàng Sơn viện của chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh đệ.”

Cửu Thiên gật đầu nói: “Ta hiểu rồi.”

Bàng Cát, Bàng Sang chắp quyền cáo từ. Lần này bọn họ lại kiếm được không ít. Những học viên khác cũng lần lượt rời đi. Chắc chắn qua mấy ngày nữa, tin tức Dụ Lãng của Âm Dương viện thua Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện sẽ loan truyền khắp trường võ đạo. Có hai học viên tốt bụng, trước khi đi còn khiêng Dụ Lãng đi. Dụ Lãng đã hôn mê, nhìn trông khá thê thảm. Hai học viên khiêng hắn ta đi cũng liên tục thở dài.

Linh Bối đã đếm xong số tiền, cất tất cả số tiền vào trong chiếc túi hoa sen nhỏ của mình. Linh Bối quay đầu lại, đột nhiên phát hiện không thấy Yên Hoài sư tỷ đâu.

Đúng là, Yên Hoài sư tỷ chạy đi đâu rồi. Sao tỷ ấy có thể tự mình rời đi chứ.

Hàn Liên trợn tròn mắt nhìn số tiền xu trên tay Cửu Thiên, khẽ ho một tiếng nói: “Cửu Thiên sư đệ, trong số tiền này của đệ có phải cũng có công lao của sư huynh ta.”

Cửu Thiên đưa số tiền xu trên tay cho Hàn Liên.

Hàn Liên sững sờ, sau đó cười nói: “Haha, Cửu Thiên sư đệ, đệ quá khách khí rồi. Mặc dù công lao của huynh rất lớn, nhưng nhiều như vậy… được rồi, dù sao đệ cũng rất giàu có, nên huynh đành miễn cưỡng nhận lấy. Nhớ, là miễn cưỡng.”

Đúng lúc này, Linh Bối đi đến, nói với Cửu Thiên: “Cửu Thiên, ngươi thắng được nhiều tiền như vậy, mời ta ăn một bữa có được không.”

Cửu Thiên khế cười một tiếng, nói: ‘Không thành vấn đề.”

Bảo Long tửu lâu tại núi Giám Bảo.

Đây là một tửu lâu nổi tiếng ở núi Giám Bảo, bình thường được gọi với cái tên là nơi tiêu tiền.

Lộng lẫy, xa hoa, tinh tế là ấn tượng mà tửu lâu này để lại cho người khác. Cho dù là tấm bảng hiệu màu vàng ở cửa ra vào, hay là tấm bình phong bằng đá quý ở bên trong đại sảnh, và bức tường được khảm dạ minh châu, đều đem lại cho người khác một cảm giác đi vào long cung.

Bàn bát tiên lần lượt được bày ra, mỗi một chiếc bàn chiếc ghế đều được làm bằng gỗ mây, có giá trị rất lớn. Ngồi lên, có thể làm cho đầu óc tỉnh táo, nuôi dưỡng cơ thể. Trên chiếc bàn được đặt những bộ bát đũa bằng vàng ròng, càng thể hiện ra sự bá đạo. Bên trên được chạm khắc hình rồng phượng, trông như thật. Chỉ bộ bát đũa bày, đã là thu nhập cả đời của một người bình thường.

Trên tường lại là một bức tranh vạn long đằng vân khổng lồ, mắt rồng được làm bằng những viên dạ minh châu sáng lấp lánh. Vào ban đêm, ở đây không cần phải bật đèn. Chỉ dựa vào ánh sáng từ những viên dạ minh châu này, cũng có thể chiếu sáng được cả tửu lâu Bảo Long. Đồ ăn thì chú trọng đến sự tinh tế.

Những con cá có kích thước bằng móng tay, đến từ đầm Băng Linh ở sâu trong dãy núi Kình Thiên, một con cá có giá không dưới một trăm tiền.

Phượng kê được nuôi dưỡng bằng dược liệu, sau khi làm thành món ăn, sẽ có mùi hương dược liệu nồng nàn, ăn vào có thể tăng cường thể hồn. Một trăm tiền có thể ăn được một hai miếng thịt gà.

Tóm lại, tất cả những thứ ở đây đều rất quý, nhưng cũng rất tốt.

Chỉ cần đủ khả năng chỉ trả, ở đây bạn có thể ăn được những món ngon mà bên ngoài không thể ăn được.

Đương nhiên, nếu như bạn bỏ ra rất nhiều tiền, vậy thì bạn sẽ có được một phòng bao ở tầng hai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.