Chương 295
Hai người đã đi hai trăm bậc, nhưng vẫn chưa lên tới tâng năm. Cách đó không xa ngọn lửa màu tím bay tà tà đưa tay có thể lấy được, nhưng Hàn Liên và Cửu Thiên đều không có hứng thú.
Cuối cùng sau khinhanh chóng leo thêm trăm bậc nữa, trước mắt có một cánh cửa, cất bước đi vào, mọi thứ trở nên thoáng đãng.
Hàn Liên trực tiếp ngồi phịch ở cửa, sau khi bấm tay tính giờ, nói: “Đã nửa canh giờ trôi qua rồi. Mệt chết đi được, một mình đi lên bậc thang đá này sẽ lấy cái mạng già này của huynh mất. Cửu Thiên sư đệ, chúng ta mau tìm võ kỹ thôi.”
Cửu Thiên gật đầu, hai người đanh mắt nhìn. Chỉ thấy tầng năm và bốn tầng dưới gần như nhau, một khôi lỗi bạch ngân cực lớn đứng ở chính giữa. trên đỉnh đầu có ngọn lửa màu đen bay bay.
Hàn Liên ở bên cạnh nhìn, tìm thấy bia đá, đọc thành tiến âng năm, U Minh Hỏa.”
Ánh mắt của Cửu Thiên lại quét trong tầng năm, lập tức Cửu Thiên nhìn thấy bên dưới khôi lỗi bạch ngân, còn có hai học viên.
Hai người này thân pháp rất nhanh, đều đang liều mạng tóm lấy ngọn lửa đang bay, nhưng mỗi lần bọn họ tóm được, đều bị U Minh Hỏa đen tối đốt cho cả người chấn rung, không thể không buông ra.
Hai học viên, một nam một nữ, sắc mặt khó coi.
Quay đầu lại, hai người liếc nhìn Cửu Thiên và Hàn Liên, rồi không để ý nữa.
“Bắt đầu đi, Cửu Thiên sư đệ. Chọn cái tốt, không phải linh cấp cao giai không cần!”
Cửu Thiên gật đầu, võ kỹ linh cấp cao giai chắc coi như rất không tồi rồi. Dù sao võ kỹ mà Lục gia bọn họ truyền đời đời cũng chỉ là linh cấp sơ giai mà thôi.
Ánh mắt của Cửu Thiên nhìn những quả cầu lửa U Minh trên không, so với tầng thứ nhất, những quả cầu lửa bay bay này lớn hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều, không dễ dàng lấy được.
Hàn Liên nôn nóng ra tay trước, nhảy lên, tay của Hàn Liên nhanh như tia chớp, túm lấy một quả cầu lửa màu đen.
“Ha ha, võ kỹ tới tay!”
Hàn Liên cười to, bàn tay đã đưa vào trong quả cầu lửa, sờ được một quyển võ kỹ bên trong.
Nhưng còn chưa kịp rút võ kỹ ra, Hàn Liên bèn cảm nhận được một cơn đau thấu tim từ lòng bàn tay truyền tới, đồng thời một cỗ lực lượng hỏa diễm cực mạnh trực tiếp đẩy hắn ta ra.
Hàn Liên trợn to mắt, rên một tiếng, nằm rạng ra trên đất.
Một nam một nữ ở bên cạnh phát ra tiếng cười.
Trong mắt nam tử mang theo sự khinh bỉ, nói: “Ngu ngốc, võ kỹ được U Minh Hỏa bảo vệ, dễ dàng có được như vậy sao?”
Cửu Thiên rảo bước đi tới, nhìn Hàn Liên sư huynh nói: “Không sao chứ?”
Hàn Liên sư huynh nhìn bàn tay của mình, cho dù có canh kình bảo vệ cũng đã bị đốt tới đỏ một mảng.
“Không sao, không sao. Lửa này, có để cho người ta lấy được võ kỹ không.”
Cửu Thiên mỉm cười rồi nói: “Có thể là cách của sư huynh không đúng. Để đệ thử xem.”
Nói xong, Cửu Thiên nhảy lên, một tay túm lấy một quả cầu lửa màu đen đanh nhảy nhót, dễ dàng đáp xuống đất, Cửu Thiên nắm chặt, hoàn toàn không có dấu hiệu buông tay.
Một nam một nữ ở bên cạnh lập tức trợn to mắt.
Bàn tay dùng lực, Cửu Thiên từng chút từng chút rút võ kỹ bên trong ra khỏi U Minh Hỏa. U Minh Hỏa đáng sợ không có gây ra tổn thương quá lớn đối với Cửu Thiên.