Chương 301
“Toàn Long Trảm!”
Cửu Thiên giơ kiếm lên, tốc độ giống như lưu quang hiện ra, nhanh hơn gấp 10 lần tốc độ ra tay của võ giả Ngoại Canh Cảnh.
Trọng kiếm VS cự kiếm, va chạm với nhau một cách nhếch nhác.
Lực lượng đáng sợ tạo thành khí lãng, khuếch tán ra ngoài.
Cửu Thiên cắn răng kiên trì, lân giáp toàn thân phóng ra, hình thành áo giáp mạnh mẽ bao trùm lấy hắn, ngay cả gương mặt cũng che toàn bộ.
Xoay tay, Cửu Thiên lướt qua cự kiếm. Lực lượng khổng lồ đó bị Cửu Thiên một chia thành hai, nhưng nửa bên trọng kiếm còn lại vẫn rơi xuống người của Cửu Thiên.
Keng một tiếng, Cửu Thiên lùi lại nửa bước, trên áo giáp xuất hiện một đạo ấn trắng rất lớn, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Trọng Kiếm Quyết, nổi Cửu Thiên lại vung kiếm, đánh vào nửa bên quang kiếm còn lại.
Lực lượng ba màu lập tức vỡ vụn, hóa thành những đốm sáng b ắn ra xung quanh. Cửu Thiên nhân cơ hội này, bước liên tiếp ba bước, tiến vào tầng sáu.
Phù…
Cửu Thiên nặng nề thở ra một hơi, tầng sáu này thật sự khó lên. Hắn gần như đã dùng hết thủ đoạn rồi.
Ngước mắt nhìn, tâng sáu và tầng năm của tháp tu hành này hoàn toàn khác nhau.
Ngẩng đầu nhìn thấy, không còn là những lửa ngọn bay bay, mà là một khoảng tinh hà, giống như tỉnh hà thực chất, cảm giác đưa tay thì có thể chạm vào.
Lân giáp trên người rút đi, Cửu Thiên sững sờ nhìn tỉnh hà này.
Vào lúc này, một giọng nói vang lên.
“Cửu Thiên, là cậu sao?”
Cửu Thiên xoay người nhìn, chỉ thấy trong tâng sáu rộng lớn, có một vương tọa màu vàng, trên vương tọa có một khôi lỗi màu vàng ngồi ở đó. Mà ở đỉnh đầu của khôi lỗi, lại là một cô gái, cô gái trông rất quen mắt.
“Huyễn Tâm sao?”
Cửu Thiên khẽ cười thành tiếng, không ngờ bọn họ lại gặp nhau ở đây.
Huyễn Tâm nhảy từ trên đỉnh đầu của khôi lỗi màu vàng xuống, thân pháp rất nhẹ, giống như lá rơi, đáp xuống trước mặt Cửu Thiên.
Nhìn gương mặt của Cửu Thiên, Huyễn Tâm mỉm cười vỗ vai của Cửu Thiên, nói: “Cậu được đấy, vậy mà có thể lên tầng sáu rồi. Không ngờ, không ngờ.
Áo giáp vừa rồi trên người cậu là sao, trông rất ngầu.”
Cửu Thiên khẽ mỉm cười, nói: ‘Một môn công pháp đặc biệt mà thôi.”
Huyễn Tâm mỉm cười, lộ rah ai cái răng hổ nhỏ, nói: “Có thể dạy tôi không?”
Cửu Thiên sững người, sau đó lắc đầu nói: “Sợ rằng không thể”
Huyễn Tâm bĩu môi nói: “Đồ keo kiệt. Bỏ đi, nếu cậu đã đến rồi thì giúp chị đây đi. Võ kỹ tinh thần hải đáng chết này, vậy mà khiến tôi không lấy được một quyển võ kỹ nào, tức chết tôi rồi.”
Cửu Thiên nhíu mày nói: “Võ kỹ tinh thần hải?”
Huyễn Tâm chỉ vào tinh hà ở đỉnh đầu nói: “Chính là thứ này, mỗi một ngôi sao bên trong đều là một môn công pháp. Chúng ta chọn cái tốt nhất, cậu tới giúp tôi”
Cửu Thiên nói: “Giúp như nào.”