Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 306



Chương 306

Có bản đại tiểu thư ở đây, võ kỹ ở mấy tầng bên dưới, cậu chọn thế nào thì chọn thế đó. Hừ, nếu thật sự không chọn tốt thì kêu những tên to xác ngu ngốc đó giới thiệu cho cậu. Có phải không, đồ to xác ngu ngốc.”

Khôi lỗi màu vàng thở dài một trận, nó cảm nhận sâu sắc được, làm một khôi lỗi thật sự không dễ dàng lắm.

Hai người từ trên đầu của khôi lỗi màu vàng nhảy xuống, Huyễn Tầm bỗng nhớ tới cái gì đó, xoay tay ném một viên bảo thạch sáng lấp lánh cho khôi lỗi màu vàng.

“Đồ to xác ngu ngốc, thấy ông ngoan ngoãn đáng yêu, cái này cho ông. Hừ hừ, hy vọng lần sau khi tôi tới, ông có thể có chút đột phá, ít nhất có thể biến huyễn thân hình, đầu của ông thật sự quá tròn rôi.”

Khôi lỗi màu vàng nhận lấy bảo thạch mà Huyễn ‘Tâm ném qua, lập tức mắt sáng lên.

“Bảo thạch trận pháp.”

Huyễn Tâm cười nói: “Có chút mắt nhìn, mau chóng hấp thụ đi. Đối với khôi lỗi như các ông có tác dụng nhất rồi. Tạm biệt, đồ to xác ngu ngốc.”

Khôi lỗi màu vàng kích động nuốt bảo thạch một xuống, sau đó, đứng dậy hành lễ với Huyễn Tâm, cùng thời giọng như chuông đồng: “Hoan nghênh lần sau lại tới.”

Huyễn Tâm ngửa đầu cười ha hả, Cửu Thiên dè bỉu một trận, vội vàng đi xuống bên dưới.

Một đường đi xuống, không có gì cản trở.

Khi đi lên khó khăn vô cùng, khi đi xuống lại thoải mái như được giải quyết nỗi buồn. Cửu Thiên dưới sự giúp đỡ của Huyễn Tầm, rất nhanh thì tìm được một quyền Huyền Âm Quyết thích hợp cho con gái tu luyện ở tầng năm, Linh Bối có thiên phú ở phương diện âm luật, thiết nghĩ quyển Huyền Âm Quyết này thích hợp với cô ta.

Lại ở tầng ba tầng bốn lấy hai quyển, khi ở tầng bốn, Cửu Thiên còn nhìn thấy Phượng Lam đang cố gắng, không có giao lưu quá nhiều, Cửu Thiên chọn xong võ kỹ thì trực tiếp rời đi. Dáng vẻ dễ dàng, đơn giản khiến Phượng Lam lại thầm nghiến răng. Cất hai quyển võ kỹ linh cấp này xong, Cửu Thiên lúc này mới hài lòng cùng với Huyễn Tầm đi ra khỏi tháp tu hành.

Ánh sáng trắng lóe lên, hai người trở lại bên ngoài tháp, trên mặt Cửu Thiên nở nụ cười, lần này ở trong tháp tu hành có thể nói là thu hoạch phong phú.

“Cửu Thiên!”

Cửu Thiên vừa đứng vững, bên tai bỗng truyền tới một tiếng gọi.

Quay đầu nhìn, đập vào mắt lại là Linh Bối bị Yên Hoài khống chế đang cất tiếng gọi. Lãnh Tử Thâm và một nam tử không quen biết ở bên cạnh nở nụ cười, bên cạnh nữa lại là Hàn Liên ngã ở trên đất.

“Linh Bối! Hàn Liên sư huynh!”

Cửu Thiên lập tức nổi giận, rảo bước đi tới bên cạnh Hàn Liên.

Hàn Liên không có hôn mê, chỉ vào nam tử ở bên cạnh Lãnh Tử Thâm nói: “Bích Thủy Trường Thiên Kiếm của huynh!”

Cửu Thiên quay đầu nhìn, quả nhiên, Bích Thủy Trường Thiên Kiếm của Hàn Liên sư huynh đã rơi vào tay của người này.

Cho Hàn Liên sư huynh một lọ đan dược, Cửu Thiên nhìn chằm chằm vào người đó, nói: “Anh là ai, trả kiếm đây.”

Nam tử tay vuốt v e Bích Thủy Trường Thiên Kiếm, nói: “Tôi tên Vũ Kiếm. Thanh kiếm này không tồi, thuộc về tôi rồi”

Nghe thấy tên của Vũ Kiếm, lông mày của Huyễn Tâm hơi nhướn lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.