Chương 349
Hàn Liên chau mày bảo: “Sao trông thằng ôn con kia cũng quen thế nhỉ? À, nhớ ra rồi. Diêm Từ Vũ của Âm Dương viện. Sở Chính sư huynh, Sở Trực sư huynh, hai huynh xem có phải hắn ta không.”
Sở Trực gật đầu: “Đúng vậy, chính là hắn ta. Sao hắn ta vào được đây?”
Sở Chính đáp: “Không cần biết hắn ta làm thế nào vào được. Tốt nhất là chúng ta đừng tiếp xúc gì với hắn ta”
Cửu Thiên cảm thấy cái tên Diêm Từ Vũ này nghe khá quen. Ngẫm nghĩ giây lát, hình như Huyễn Tâm đã từng nhắc riêng cái tên này với hắn rồi, còn dặn hắn phải cẩn thận.
Cửu Thiên cất tiếng hỏi: ‘Diêm Từ Vũ là ai thế?”
Hàn Liên nghiến răng: “Thằng ôn con mất dạy của Âm Dương viện, còn là thằng mất dạy nhất nữa. Hắn ta là đại sư huynh của Âm Dương viện, được gọi là Huyết Thủ Diêm Từ Vũ.”
“Huyết Thủ Diêm Từ Vũ?”
Cửu Thiên càng cau mày chặt hơn, nghe tên gọi đã biết đại khái Diêm Từ Vũ là người như thế nào rồi.
Sở Chính bổ sung: “Cửu Thiên sư đệ, về sau nhìn thấy tên này thì đệ cứ tránh đi. Ngoài học viên của Âm Dương viện là hắn ta không giết ra, học viên của các học viện khác hễ đụng độ hắn ta ở nơi hoang vu hẻo lánh và xung quanh không có mặt đạo sư nào thì cầm chắc sẽ bị hắn ta hà hiếp, rồi sau đó giết hại tàn nhẫn. Ngay cả trong những trận đấu xếp thứ hạng ở học viện, số học viên chết dưới tay hắn cũng quá một bàn tay rồi.”
Cửu Thiên sửng sốt: “Chẳng lẽ các đạo sư không quản sao?”
Sở Trực nói: “Quản? Quản kiểu gì? Hắn ta là học viên thiên tài của Âm Dương viện. Có thể tu vi hiện giờ đã sắp đạt đến Ngoại Canh đỉnh phong rồi.
Được mệnh danh là thiên tài ngàn năm hiếm gặp của học viện Võ Đạo cơ mà. Đạo sư bình thường còn không ghê gớm bằng hắn ta. Tinh Uyên sư tôn của Âm Dương viện còn bao che cho hẳn ta như con nữa chứ.”
Cửu Thiên hiểu ra, gật đầu. Có vẻ như tên Diêm Từ Vũ này là một nhân vật coi trời bằng vung đây.
Trong huyễn cảnh, Diêm Từ Vũ dẫn theo Trúc lão quỷ hừng hực khí thế đi về phía trước.
Sở Chính sư huynh nói hắn ta có tu vi Ngoại Canh đỉnh phong, nhưng theo quan sát của Cửu Thiên thì chắc chắn không chỉ có như vậy.
Đối mặt với hàng loạt hình nhân đá cao lớn dũng mãnh, tay cầm đủ các loại binh khí mà Diêm Từ Vũ vẫn không phóng ra canh y của mình. Nhưng dựa vào quyền pháp một tay mang theo chấn kình của mình, dọc đường đi về phía trước, những con hình nhân đá này hoàn toàn không thể cản bước hắn ta.
Nhìn bộ dạng thong dong như đi dạo của hắn ta, đến Cửu Thiên cũng tự thấy không bì kịp.
Tên Diêm Từ Vũ này trông có vẻ không nhiều tuổi hơn hẳn là bao, nhưng thực lực lại mạnh hơn hắn nhiều. Cửu Thiên âm thầm tính toán, e rằng mình phải đạt đến Ngoại Canh cảnh mới có thể đấu một trận với Diêm Từ Vũ.
Sau khi nhìn một hồi, mấy người Cửu Thiên cũng dời tầm mắt.
Cửu Thiên thấy hơi không hiểu, hư không trùng lặp, thực và hư đan xen nhau. Năng lực này không phải là thứ một tiên khí sĩ bình thường có thể nắm giữ.
Cửu Thiên còn nhớ, chuyện này e rằng chí ít phải là luyện khí sĩ đạt đến Càn Khôn cảnh mới có thể làm được.
Chẳng lẽ vị tiên khí sư này thực sự đã đạt đến Càn Khôn cảnh rồi sao?
Hàn Liên bĩu môi nói: “Huyết Thủ Diêm Từ Vũ, tôi thấy cũng chỉ có đến thế là cùng. Mạnh hơn tôi một chút mà thôi. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ vượt qua hắn ta, ừm, sớm muộn…”
Âm thầm có tính toán trong lòng, bốn người tiếp tục đi về phía trước.