Chương 370
Khi Diêm Từ Vũ đang hào hứng cường hoá trọng kiếm, bên ngoài chợt vang lên một tiếng quát lớn.
“Tinh Uyên, ông ra đây cho tôi!”
Tiếng quát ầm lên, vang vọng khắp Âm Dương viện.
Tiếng quát đáng sợ làm cho không ít phòng ốc ở Âm Dương viện bị tốc mái.
Tất cả đệ tử Âm Dương viện đều đi ra ngoài, ngẩng đầu lên thì thấy Nhất Thanh sư tôn đứng trên không trung, ánh sáng đáng sợ bao quanh người ông ta gần như che khuất một nửa bầu trời.
Tinh Uyên đang tu luyện mở mắt ra, lạnh lùng nói: “Lại là lão già này, ông ta lại nổi điên gì thế?”
Ông ta lập tức bay lên từ trong viện.
Tóc trắng tung bay, Tinh Uyên vừa nhìn đã thấy Nhất Thanh đang nổi giận.
Tinh Uyên lạnh lùng hỏi: “Nhất Thanh, ông tới Âm Dương viện của tôi để làm gì, muốn chết à?”
Nhất Thanh giơ tay lên cầm lấy một thanh kiếm dài ba thước, khi thanh kiếm này xuất hiện, không gian xung quanh bắt đầu rúm ró.
“Tinh Uyên, đồ đệ ông giết đệ tử của tôi, hôm nay tôi sẽ không để Âm Dương viện các ông yên ổn đâu!
Tôi cũng muốn xem thử học viện Võ Đạo có còn phép tắc nữa hay không!”
Tỉnh Uyên tức giận đến mức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng dừng lại ở màu xanh tím.
“Nhất Thanh, đồ đệ nào của tôi giết đệ tử của ông? Ông có gan thì chỉ mặt gọi tên, nói ra sự thật cho tôi nghe xem?”
Nhất Thanh chỉ thẳng vào mặt Tinh Uyên: “Lão lông trắng nhà ông, ông có mấy tên đồ đệ? Chẳng phải là tên đồ đệ Diêm Từ Vũ bảo bối của ông à.
Nếu ông không tin thì gọi hắn ta tới đây hỏi xem.”
Nghe thấy tên Diêm Từ Vũ, vẻ sắc lạnh chợt thoáng qua trong mắt Tinh Uyên.
Ông ta lạnh lùng nhìn Nhất Thanh: “Diêm Từ Vũ, tôi hiểu rồi. Ông nhân lúc cuộc chiến xếp hạng của học viện chưa diễn ra, cố tình đến đây gây rối với Diêm Từ Vũ chứ gì? Hừ, Nhất Nguyên viện các ông đứng cuối lâu quá nên năm nay không chịu ngồi yên nữa à?”
Ngay cả thịt mỡ trên mặt Nhất Thanh cũng run lên.
“Ông tưởng tôi cũng vô liêm sỉ như Âm Dương viện các ông chắc? Tinh Uyên, ông có chịu giao Diêm Từ Vũ ra đây không?”
Mái tóc trắng phơ của Tỉnh Uyên tung bay, hai mắt đột nhiên chuyển sang màu trăng phau.
“Nhất Thanh, ông muốn đánh thì đánh, không cần viện cớ nữa. Bắt tôi giao đồ đệ của mình ra á, ông đang nằm mơ giữa ban ngày rồi đấy.”
Hai vòng sáng một đen một trắng xuất hiện trên hai tay Tinh Uyên, đây là vũ khí bí truyền để ông ta tung hoành ở học viện Võ Đạo, Âm Dương mệnh luân.
Khi thấy Tinh Uyên bày ra tư thế chuẩn bị đánh nhau, Nhất Thanh cũng không nhiều lời nữa.
“Thần Hồn Phá Diệt Trảm!”
Một kiếm tung ra, sóng gió nổi lên, trời đất tối mịt.
Nhất Thanh không hề khách sáo, xông lên thi triển sát chiêu.
Gió mạnh thổi vù vù trên bầu trời, Thiên Hoàn của học viện Võ Đạo cũng ló cái đầu to sụ ra quan sát trận đấu giữa Nhất Thanh và Tinh Uyên.
Nếu là đệ tử học viện kết bè phái chém giết lẫn nhau, Thiên Hoàn nhìn thấy thì có thể ngăn cản.