Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 394



Chương 394

Tầm nhìn của mọi người đều bị che khuất, chỉ có thể nhìn thấy vô số ánh kiếm đáng sợ.

Tất cả học viên dưới đài đều phải dần lùi lại, trong ánh kiếm kinh khủng kia, họ chỉ thể thể nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm và tư thế tiêu dao của Hàn Liên.

Kiếm khí xuất, thiên địa diệt.

Cuối cùng tất cả kiếm khí đều nổ tung.

Trong ánh kiếm, Hoa Ngữ bay thẳng từ đài cao xuống đất.

Dù hắn ta biết bao nhiêu võ công và tu vi nội canh đỉnh phong, nhưng với chiêu này của Hàn Liên, rõ ràng hắn ta cực kỳ yếu.

Trong phút chốc, cả những học viên tinh anh từ các viện khác cũng phải sững sờ.

Dù là bọn họ thì cũng không biết có thể sống sót sau chiêu đó không.

Diêm Từ Vũ sững sốt, hắn ta lẩm bẩm: “Đây là học viên của Nhất Nguyên viện sao?”

Hắn ta không dám tin, sao Nhất Nguyên viện lại có võ công đáng sợ như vậy được, đến cả hắn ta cũng cảm thấy bị đe doạ.

Kiếm khí dần biến mất, Bích Thuỷ Trường Thiên Kiếm quay về tay Hàn Liên.

“Sướng, lâu rồi không đánh sướng như vậy!”

Hàn Liên chỉnh lại tóc. Đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng tóc thì không được loạn.

Chiêu này chắc câu được không ít nữ học viên rồi nhỉ.

Hàn Liên quét mắt nhìn khắp võ trường thì phát hiện tất cả nữ học viên đều đang kinh ngạc nhìn hắn, không ai tỏ vẻ ngưỡng mộ cả.

Haizz, xem ra không được rồi.

Hàn Liên nghĩ nghĩ, có thể là do tư thế không đủ ngầu, để về nhà nghiên cứu lại vậy rồi.

Hoa Ngữ phun ra một ngụm máu tươi, cả người hắn đầy vết kiếm đáng sợ.

Vài đạo sư vội chạy lên để chữa trị vết thương cho Hoa Ngữ. Vẻ mặt bọn họ nhìn Hàn Liên đã hoàn toàn thay đổi.

Hàn Liên bước xuống đài cao.

Hắn ta cố ý nhảy vào giữa đám đông, hắn ta đi đến đâu, mọi người tách ra đến đấy.

Không còn âm thanh nào cả, tiếng la hét chế nhạo đều biến mất.

Biểu hiện của Hàn Liên thực sự khiến mọi người không nói nên lời. Những người vừa mắng Hàn Liên điên cuồng kia, bây giờ trong mắt họ lại ánh lên chút phức tạp.

Hàn Liên mạnh như vậy mà còn bị bọn họ gọi là rác rưởi Nhất Nguyên viện, vậy thì họ tính là gì chứ.

Không bằng cả rác rưởi?

Mọi người đều ngậm miệng, ngay cả những đạo sư ngồi trên đài cao cũng sững sờ.

Uy lực của chiêu vừa rồi đã đủ để giết một vài người trong số họ rồi.

Hàn Liên kiêu ngạo đi tới bên cạnh đại sư huynh rồi khoanh chân ngồi xuống.

Đạo Quang sư tôn đã thực sự lười nói hắn rồi, ba chữ “thắng không kiêu” cũng vô dụng với Hàn Liên thôi.

Dù sao là một thành viên của nhà họ Hàn, hắn ta cũng không cần phải biết cái này. Đạo Quang sư tôn mỉm cười mặc kệ hắn ta.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.