Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 485



Chương 485

“Nghe lệnh của ta, mọi người cùng nhau hát, một, hai, bai”

Tiếng trống vang lên, những người thanh niên từ Hoành Sơn viện giậm chân, rồi lớn tiếng hát vang.

“Học viện nào là tốt nhất? Hây dô!”

“Các học viên của Hoành Sơn viện là đỉnh nhất, hây dô!”

“Canh kình của học viên tại phân viện nào mạnh nhất, thân thể học viên tại phân viện nào là cường tráng nhất? Hây dô!”

“Học viên của Hoành Sơn viện canh kình rất mạnh, học viên của Hoành Sơn viện thân thể rất cường tráng.

Giọng hát lớn đến nỗi những học viên tinh anh †ừ các học viện khác và thậm chí cả các giáo viên cũng phải méo mặt.

Thân Đồ sư tôn lại cười ha ha, nghe nhịp lắc lắc đầu.

Đúng lúc này, chàng trai dẫn đầu lớn tiếng hát: “Học viên Hoành Sơn viện khỏe như trâu, một đêm chín lần không phải lo!”

Hàng trăm thanh niên đồng thanh: “Cô nương không cần phải lo lắng, chín lần thực sự là không đủt”

Người đàn ông dẫn đầu bày ra một tư thế quyến rũ, sau đó nói lớn: “Học viên của Hoành Sơn viện có cơ bắp, vừa cao to, vừa đẹp trai, vừa dịu dàng.”

Hàng ngàn thanh niên đứng lên và hét lớn: “Không xấu mà còn dịu dàng, tư thế nào cũng có cải”

Thanh niên dẫn đầu như bị động kinh, cao giọng hát: “Học viên Hoành Sơn viện không có yêu cầu, là nữ đều có thể nhận.”

Tất cả thanh niên toàn võ đài đều đứng lên, giọng hát vang trời: “Chỉ cần cô nương không rời đi, mỗi đêm sẽ không dừng lại.”

Cuối cùng, tất cả học viên Hoành Sơn viện đều giậm nhịp, dậm chân, vỗ tay.

“Vui vẻ, vui vẻ, thực sự vui vẻ, lại còn có thể sinh một bé con.”

“Hoành Sơn, Hoành Sơn, Hoành Sơn học viện, mạnh mẽ như rồng như hổ đấy!”

Sau khi bài hát kết thúc, mặt Cửu Thiên và những người khác đen như than.

Chưa từng thấy qua một đám người kỳ quái như vậy, đây là Hoành Sơn viện luôn nổi danh trong Học viện Võ Đạo sao?

Cửu Thiên thực sự cảm thấy mình đã đến nhầm chỗ.

Thân Đồ sư tôn bật cười, ngồi trở lại, quay đầu lại lớn tiếng hỏi Mộng Vân bên cạnh: “Thấy sao, đám nhóc của học viện chúng ta rất oai phong phải không.”

Mộng Vân sư tôn sắc mặt tái đi, bà ta hối hận vì đã tới đây.

Bà ta thầm hạ quyết tâm rằng sau khi quay về, nhất định phải dặn dò các học viên của Phiêu Miểu viện, không được tìm những tên ngốc của Hoành Sơn viện làm bạn đời, thực sự rất mất mặt.

Cùng ý tưởng với Mộng Vân sư tôn, còn có cả Vô Sầu sư tôn của Minh Tâm viện.

Ban đầu, Vô Sầu sư tôn còn có chút sầu não việc đám Linh Bối tìm học viên từ Nhất Nguyên viện làm bạn đời.

Nhưng so với học viện này. Nhìn theo cách này, năm người Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện quả thực bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Xưng là chính nhân quân tử cũng không quá đáng.

Trông cái đám đàn ông Hoành Sơn viện cởi trần, hát hò nhảy múa trong chiếc quần rộng thùng thình.

Điển hình là một đám đầu óc ngu si, tứ chỉ phát triển.

Linh Bối và những người khác không thể chịu đựng được nữa, Mạn Tiên sư tỷ ở bên cạnh chửi thầm.

“Một lũ ngốc.”

Những đệ tử tỉnh anh của các phân viện khác cũng có vẻ mặt kỳ quái. Một số muốn cười nhưng không dám cười thành tiếng, trong khi những người khác tỏ vẻ khinh thường, nhắm luôn mắt lại.

Nhất Thanh sư tôn ho khan hai tiếng nói: “Được rồi, các con ai đánh trận đầu. Nhanh lên đi, đánh xong sớm, về sớm.”

Hàn Liên trầm giọng nói: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Đại sư huynh và Đạo Quang sư tôn không tới.

Hóa ra là sợ bẩn mắt bẩn tai. Thôi bỏ đi, bỏ đi, con lên trước.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.