Chương 492
Không có vân sóng lực lượng, không có canh kình hoa lệ, chỉ có một tiếng vang rất khẽ. Mà Bàng Cát lại giống như bị một ngọn núi đập vào, bay ngược ra một trượng, đập xuống đất.
Khí thế trên người Sở Chính vẫn khuếch trương, tóc tai không gió tự bay.
Bàng Cát vội vàng bò dậy, nhìn Sở Chính, màu đỏ trong mắt bắt đầu trở nên đậm hơn.
Cả người vậy mà bắt đầu biến lớn, trong nháy mắt, vậy mà phình ra cả ba vòng, Bàng Cát thay đổi giống với con gấu lớn.
“Lại là võ kỹ hóa canh luyện thể, nhìn trông so với đại sư huynh thì vẫn kém không ít.”
Hàn Liên cười híp mắt nói.
Cửu Thiên cũng khẽ gật đầu, quả thật nhìn trông kém hơn Vô Vọng Kim Thân của đại sư huynh.
“Diêm La Kình, bát thành!”
Bàng Cát quát một tiếng, lao về phía Sở Chính.
Nhưng lúc này, Sở Chính bỗng trừng mắt, một cỗ khí thế đáng sợ quét tới, kìm chế động tác của Bàng Cát.
Đây là khí thế đáng sợ cỡ nào, ngay cả học viên của Hoành Sơn viện ở xung quanh cũng im lặng.
Bọn họ cảm thấy người mình đối diện hình như không phải một người, mà là một đấng thần linh.
Khí thế ngút trời đè lên người bọn họ, thật sự nặng như núi đè, thậm chí khiến người ta nghẹt thở.
Lâm Ngọc Lan cũng bị bá khí bắn ra của Sở Chính chấn nhiếp. Cô ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Sở Chính bá đạo như thế, cỗ khí thế này, mạnh tới mức thật sự không giống võ giả Ngoại Canh Cảnh.
Không đúng, dù là võ giả Nguyên Canh Cảnh bình thường cũng không có loại khí thế này, thậm chí kém xa.
Đây là sự cuồng ngạo truyền ra từ trong xương cốt, bá khí duy ngã độc tôn ở trên khắp thế gian.
Bàng Cát ngửa mắt lên trời rít gầm.
“Diêm La Kình, thập thành!”
Sở Chính giơ tay của mình lên, từ từ giơ tay phải.
“Tả Thiên Đao, diệt!”
Đạo quang phóng ra, đao quang đập vào mắt đã hóa thành một phiến hồng lưu, xung kích vào người của Bàng Cát.
Chỉ thấy toàn thân Bàng Cát nứt ra từng tấc, không ngừng lùi lại.
Trong nháy mắt, Bàng Cát bị đao quang đè chặt dưới đất.
Ánh sáng đỏ ngầu trong mắt đang run rẩy, Bàng Cát đối diện với công kích như này, không có khả năng phản kháng.
Lực lượng tỏa ra khiến tất cả các học viên của Hoành Sơn viện đang xem ở đây đều căng cứng toàn thân, người có thực lực kém hơn thì không ngẩng được đầu.
Sau đó, đạo quang bỗng thu lại.
Sở Chính bình tĩnh thu đạo, bá khí trên người thu liễm, hắn ta lại trở lại dáng vẻ bình thường kia.
Cả lôi đài bị đao quang của hắn ta gọt đi một lớp, Bàng Cát bò ở trên đất đã hôn mê, tiếng hít thở cũng trở nên hơi yếu, trên người đều là vết dao đáng sợ.
Nhưng mặc kệ như nào, Bàng Cát vẫn giữ lại được tính mạng. Điều này cũng gián tiếp nói rõ khi Sở Chính sử dụng võ kỹ đáng sợ đó, vẫn dư sức khống chế chừng mực khi ra tay.