Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 513



Chương 513

Một bước, hai bước, ba bước.

Sau khi đi mười bước, Cửu Thiên lại dừng lại.

Sau đó lại yên lặng đứng ở đó.

Khí cơ của Tĩnh Như lập tức có chút không ổn định, làm cái gì thế, lại đứng lại rồi!

Cửu Thiên giả bộ nhìn phong cảnh xung quanh, trên mặt nở nụ cười, còn ngâm nga bài hát. Đồng thời, Cửu Thiên dựa vào canh khí của mình cảm nhận được lực lượng sắp bạo phát ra của Tĩnh Như.

Loại lực lượng đè nén rất lâu này đã sắp tới bờ vực không thể không bạo phát. Thiết nghĩ bây giờ Tĩnh Như đè nén rất khó chịu.

Mà đây chính là điêu Cửu Thiên hy vọng nhìn thấy, hắn muốn thể hiện cho Tĩnh Như kỹ năng ngăm phong cảnh đầy đặc biệt của hắn.

Đứng tại chỗ một lúc, Cửu Thiên lại đi về phía trước vài bước.

Lần này hắn đi rất nhanh, khí cơ của Tĩnh Như ngay lập tức lại tăng lên, nhưng không tới 10 bước thì Cửu Thiên lại dừng lại lần nữa.

“Hoa núi đua nở, cây cối tốt tươi, thơ ca dâng trào.

Mình muốn vì cảnh xuân này làm một bài thơ”

Cửu Thiên lắc cái đầu nói, cố ý cất giọng thật to, để Tĩnh Như nghe rõ ràng.

Trong cơ thể, Cửu Long Huyền Cung Tháp cũng sắp cười điên rồi.

“Ha ha, chủ nhân vĩ đại, người có tài quá rồi. Cách đánh giá bẫy của đối phương như này, thật sự thú vị. Chủ nhân, ta thấy khôi lỗi Mộng Yểm của cô ta, phạm vi công kích của một kích chết ngay chắc vào khoảng sáu mươi bước nữa. Bốn khôi lỗi Mộng Yểm có khí tức đại khái ở Ngoại Canh đỉnh phong, ước chừng cũng chỉ có thể đột phá chút khoảng cách này trong nháy mắt. Người không bằng đi năm mươi chín bước nữa thì dừng lại. Tí khoảng cách này, chắc chắn có thể khiến đối phương triệt để nôn ra máu.

Cửu Thiên nở nụ cười. Hắn cũng nghĩ như vậy. Có dự tính của Cửu Long Huyền Cung Tháp, hắn càng thêm nắm chắc làm đối phương tức chết.

Cửu Thiên cất bước, bắt đầu đi dạo ở xung quanh, có lúc đi lên mấy bước, có lúc lùi lại một chút. Khiến cho Tĩnh Như tức tới nghiến nát răng.

Cửu Thiên giống như thật sự đang muốn làm thơ, có có lúc nhả ra hai câu: “A, trời xanh. A, mây trắng.”

Tĩnh Như thật sự muốn đi lên xiên Cửu Thiên mấy trăm đao.

Mưa xuân cái gì mà mùa xuân, sắp tới ngày tế năm của anh rồi, vào thu đã lâu rồi có được không hả.

Gòn trời xanh, mây trắng, làm thơ cái rắm.

Tĩnh Như đã tức đến nỗi toàn thân phát run, cô †a dựa vào một chút lý trí còn sót lại mới khiến bản thân không lao ra ngoài.

Cửu Thiên cứ đảo đảo như thế đi về phía trước hơn năm mươi bước.

Nhưng ở mấy bước cuối cùng, Cửu Thiên đột nhiên dừng lại không đi nữa, hắn đứng ngay tại đó híp mắt cười.

Khí huyết của Tĩnh Như bắt đầu có chút không ổn định, cô ta nhìn chằm chằm vào chân của Cửu Thiên, đáng ra hắn phải đi thêm vài bước nữa chứ.

Thế mà lại không bước tới nữa!

Tay cầm hạt châu không ngừng run rẩy, Tĩnh Như đột nhiên cảm thấy một luồng máu trào ngược lên cổ họng mình.

Cửu Thiên chỉ dựa vào việc đi và dừng của mình lại có thể khiến Tĩnh Như suýt chút nữa nôn ra máu.

Tĩnh Như gay gắt nuốt ngụm máu đó xuống, nhìn Cửu Thiên từ xa, trong phút chốc Tĩnh Như đột nhiên cảm thấy trong ánh mắt của Cửu Thiên phảng phất sự giễu cợt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.