Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 537



Chương 537

Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Vậy thì không cần đâu.

Ta đã tới tận đây rồi thì đánh xong mới về. Ta chỉ muốn hỏi một câu, chẳng lẽ lời hẹn quyết đấu của ta và La Khởi chẳng tính là gì sao? Lời của đệ tử đứng đầu Lôi Đình viện mà không có chút phân lượng gì như thế sao.”

Bọn Kim Vũ Sơn hơi biến sắc. Cửu Thiên nói thì rất bình thản, nhưng lời lại sắc như dao.

Dù bọn Kim Vũ Sơn có oán trách tức giận cũng không thể phủ nhận sự thật rằng La Khởi chính là đệ tử đứng đầu Lôi Đình viện.

Nếu lời của đệ tử đứng đầu là cái cứt thì chẳng phải mặt mũi cũng cả Lôi Đình viện đều mất sạch sao. Bọn họ có thắng được Cửu Thiên thì sao, vẫn mất mặt như cũ.

Bọn Kim Vũ Sơn không biết phải làm thế nào, sắc mặt mỗi người đều vô cùng trầm trọng.

Chẳng lẽ lại phải để La Khởi quyết đấu với tư cách đại diện cho Lôi Đình viện nữa sao?

Đây có thể là trận đấu xếp hạng học viện cuối cùng của Lôi Đình viện.

Chẳng lẽ bọn họ không có cơ hội quyết đấu nào thật sao?

Hoắc Sơn sư tôn cũng đang suy ngẫm.

Một lúc sau, Hoắc Sơn sư tôn nói: “Cửu Thiên, hay là thế này đi. Hôm nay ngươi cứ giao đấu với các đệ tử Lôi Đình viện khác trước, nếu thắng 3 trong 4 trận thì ta sẽ thừa nhận thứ hạng của các ngươi và Lôi Đình viện hoà nhau. Bất luận kết quả trận quyết đấu ngày mai thế nào thì ít nhất Nhất Nguyên viện các ngươi cũng hoà rồi. Nhưng nhiên nếu hôm nay ngươi thắng bọn họ, ngày mai lại thắng La Khởi thì đương nhiên là Nhất Nguyên viện thắng.”

Bọn Kim Vũ Sơn gật đầu liên tục, vẫn là sư tôn lợi hại.

Điều kiện này không tệ, bọn họ đều có thể chấp nhận. Họ không tin bốn người luân chiến mà không đánh lại một tên Cửu Thiên bé nhỏ.

Cửu Thiên cười cười: “Nghe có vẻ là một điều kiện hợp lý đó.”

Hoắc Sơn sư tôn nói: “Ngươi đồng ý sao?”

Cửu Thiên lắc đầu: ‘Không, ta từ chối. Rõ ràng chỉ cần đánh một trận với La Khởi là được rồi, sao phải đánh thêm bốn trận hôm nay chứ, ta không đồng ý, trừ phi…..”

Cửu Thiên kéo giọng, ksv lớn tiếng nói: “Trừ phi cái gì? Ngươi nói đi.”

Cửu Thiên nói: “Trừ phi thêm chút phần thưởng.”

Hoắc Sơn sư tôn mỉm cười, ông ta cứ tưởng Cửu Thiên sẽ đề ra chút điều kiện khó nhằn nào đó, không ngờ Cửu Thiên lại đưa ra một điều kiện còn chẳng được tính là điều kiện.

“Phần thưởng gì? Ngươi muốn cược cái gì?”

Cửu Thiên cười cười: “Ta muốn xem Ngũ Lôi Kinh Thiên Quyết của quý viện.”

Biểu cảm trên mặt Hoắc Sơn sư tôn lập tức đông cứng, Kim Vũ Sơn lớn tiếng chỉ trích: “Cửu Thiên, ngươi là cái thá gì mà muốn xem công pháp mạnh nhất của viện chúng ta. Ngươi có phải là đệ tử của Lôi Đình viện đâu.”

Trong một góc, sau khi nghe Cửu Thiên nói thế, Tiểu Văn nhỏ giọng nói: “Quả nhiên không phải là người tốt. Lôi Đình viện chúng ta cũng chỉ có vài người được xem Ngũ Lôi Kinh Thiên Quyết. Sao phải cho hắn xem chứ”

Vương sư tỷ không nói nhiều, chỉ yêu cầu Tiểu Văn nhỏ tiếng.

Cửu Thiên lạnh nhạt nói: “Nếu không trả chút gì đó thì sao có thể tuỳ tiện sửa quy tắc chứ. Nếu Hoắc Sơn sư tôn không đồng ý thì ta đi đâu cũng phải để các viện khác đều biết Lôi Đình viện nói mà không giữ lời, hẹn rồi nhưng đều có thể tuỳ ý thay đổi”

Hoắc Sơn sư tôn hừ lạnh: “Thật là một tên tiểu tử miệng lưỡi lanh lợi. Ngươi muốn xem Ngũ Lôi Kinh Thiên Quyết đúng không? Được thôi, chỉ cần hôm nay ngươi đánh thắng bốn vị đệ tử của chúng ta thì để ngươi xem cũng chẳng thành vấn đề. Nhưng, ngươi phải nghe rõ, phải thắng cả bốn trận. Nếu không thì cứ theo như ta vừa nói đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.