Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 540



Chương 540

Ngụy Hà bắt đầu di chuyển quanh Cửu Thiên, dáng vẻ cẩn thận từng chút đó nhưng gặp phải một con dã thú vô cùng đáng sợ, trán hắn ta lấm tấm mồ hôi lạnh.

“Ngươi còn muốn xoay mấy vòng nữa?”

Cửu Thiên bật cười.

Ngụy Hà nghiến răng, lúc này hắn ta mới chịu dừng bước, sau đó cầm đao xông về phía Cửu Thiên.

Một tia sấm chớp loé lên từ dưới chân hắn ta.

“Lôi quang đao, lôi xà triết.”

Không thể không nói, chiêu này vẫn có khí tức.

Nhưng uy lực chỉ thường thường.

Chiêu thức hoa lệ nhưng không thực tế, canh kình kết chứ không vững. Nếu hắn đoán không nhầm thì tu vi ngoại canh cảnh của Ngụy Hà chắc chỉ dựa vào thuốc hoặc đan dược mới đạt được chứ hắn ta căn bản không thể khống chế nổi.

Dù là trong đám tinh anh của Lôi Đình viện thì thực lực Ngụy Hà cũng chỉ lót đáy.

Muốn đối phó với hắn ta, Cửu Thiên lười dùng cả võ kỹ địa cấp.

Liệt Hỏa Kim Thân đã luyện tới đại thành bùng nổ cháy lên, cả người Cửu Thiên bốc lên một ngọn lửa ánh kim.

Cửu Thiên trực tiếp vươn tay trái ra nắm lấy trường đao canh kình của Ngụy Hà.

Canh kình trong cơ thể hắn liên tục lưu chuyển, Ngụy Hà vừa chém xước chút da của Cửu Thiên thì nơi đó lập tức hồi phục không để lại chút sẹo.

Hắn dùng lực, thanh trường đao canh kình của Ngụy Hà loé lên hóa thành vô số mảnh vỡ tan biến mất.

Xoay cổ tay một cái, một kiếm lại vung ra, một chiêu Hồi Long kiếm nhắm thẳng vào ngực Ngụy Hà.

Canh y trên người Ngụy Hà nát vụn, cả người hắn †a như bị một hòn đá cực lớn đập vào, hắn ta văng xa mười mấy trường mới dừng.

Thực lực Ngoại Canh cấp một khi đứng trước Cửu Thiên thì chẳng là cái thá gì cả.

Với võ giả bình thường, tu vi không đạt tới Ngoại Canh cảnh cấp bốn trở lên thì đừng mơ tới chuyện đánh thắng hắn.

“Người thứ ba.”

Cửu Thiên bình tĩnh nói.

Một chuỗi ba trận, Cửu Thiên thắng dễ như thái rau, như người lớn bắt nạt con nít, tuỳ tiện đánh cũng thắng.

Người cuối cùng của Lôi Đình viện nuốt nước bọt, trong mắt hắn ta đều là sự hoảng sợ.

Nếu sớm biết Cửu Thiên mạnh như thế thì hắn ta có ngu mới đứng ra.

Dù có đánh thì cũng phải đánh với người có thực lực tương đương chứ. Cách biệt lớn như vậy, ngoài bị ngược ra thì còn có ý nghĩa gì chứ.

Cả người hắn ta run lên, người thứ tư đứng dậy, suýt chút nữa là lật cả ghế.

Hoắc Sơn sư tôn thấy thế thì khoát tay: “Được rồi, không cần đánh nữa, Cửu Thiên, ngươi thắng rồi.”

Cửu Thiên liên tục lắc đầu: “Hoắc Sơn sư tôn, chúng ta đã bàn là bốn trận toàn thắng thì người mới cho ta mượn đọc Ngũ Lôi Kinh Thiên Quyết. Bây giờ mới ba trận thôi. Người không thể nuốt lời chứ!”

Hoắc Sơn sư tôn nhẹ giọng nói: “Lôi Đình viện không tới mức thất tín như vậy. Ngươi đúng là thiên tài trăm năm có một của Nhất Nguyên viện. Đám đệ tử Lôi Đình viện chúng ta không phải là đối thủ của ngươi. Xem ra chỉ có La Khởi mới có thể cùng ngươi đánh một trận. Trận thứ tư cứ xem như là ngươi thắng đi. Lỡ như ngươi bị thương thì ngày mai thua rồi, lại nói Lôi Đình viện chúng ta thế này thế nọ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.