Chương 542
Bọn chưa từng gặp ai có thực lực đáng sợ như thế.
Thậm chí có người còn hoài nghỉ liệu Cửu Thiên có thật sự là học viên hay không?
Tại sao cùng là võ giả mà cách biệt lại lớn đến thế?
Cửu Thiên đi đến đâu thì dòng người đều tự động tách ra đến đấy. Những tiếng bàn tán văng vắng bên tai.
“Cửu Thiên đáng sợ quá. La Khởi sư huynh có thể đánh thắng hắn sao?”
“Ta thấy hình như La Khởi sư huynh cũng không thể đánh bại bọn Kim Vũ Sơn sư huynh trong một chiêu đâu.”
“Mấy người đang nói cái gì thế, La Khởi sư huynh nhất định sẽ thắng. Hơn nữa mấy người không biết sao? Ta nghe nói, La Khởi sư huynh đã hẹn đấu ở Lôi Đình Nhai đấy.”
“Thật sao, vậy La Khởi sư huynh thắng chắc rồi.”
“Đúng vậy, Lôi Đình Nhai là nơi có thể gia tăng công pháp của Lôi Đình viện chúng ta. Với thực lực của La Khởi sư huynh thì sợ là có thể phát huy gấp hai gấp ba lần.”
“Im miệng, ngươi bớt nói đi.”
Cửu Thiên quay đầu nhìn học viên đang bàn luận, tên đó lập tức ngậm miệng.
Nhưng Cửu Thiên vẫn nghe được tin tức có tác dụng.
Hắn hơi nhíu mày, Lôi Đình Nhai có thể gia tăng uy lực công pháp của La Khởi à.
Không ngờ La Khởi lại lén đâm cho hắn một đao.
như vậy. Cửu Thiên thầm cười, nếu cứ tưởng làm thế là thắng được hắn thì La Khởi thật sự quá ngây thơ rồi.
Cửu Thiên sờ cằm rồi bắt đầu suy nghĩ làm cách nào mới có thể hoá giải tác dụng của Lôi Đình Nhai.
La Khởi muốn tận dụng lợi thế địa hình để đối phó với hắn thì Cửu Thiên không thể ngu ngơ chịu thiệt như vậy được.
Bỗng có thứ gì đó vang lên trong đầu Cửu Thiên.
Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, trong lòng liền có dự tính.
Vương Xuyến và Tiểu Văn đứng cạnh thấy thế cũng cảm thấy bối rối.
Tiểu Văn vỗ vai Cửu Thiên rồi nói: “Ngươi đang nghĩ gì vậy hả, cười vui vẻ như vậy, ngươi còn chưa đồng ý dạy công pháp cho ta kia kìa.”
Cửu Thiên quay đầu nhìn Tiểu Văn: “Đây là cơ mật của Nhất Nguyên viện, sao ta dạy cho ngươi được.
Hơn nữa, chút dược liệu đó mà muốn đổi lấy công pháp sao, ngươi nằm mơ đi. Vương sư tỷ, chúng ta sắp tới Ngư Hoạ Viện chưa?”
Tiểu Văn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đồ keo kiệt.”
Vương Xuyến cười cười: “Sắp tới rồi, rẽ qua con đường này là tới thôi.”
Ba người nhanh chóng rẽ qua đường, đến nơi này thì đám đông cũng giảm bớt, sau đó mọi người dần tản đi.
Sau khi đi khoảng nửa canh giờ thì cuối cùng cũng đến Ngư Hoạ Viện.
Xem ra cũng là một viện tử rất ưu nhã, trên cổng dán một câu đối.