Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 544



Chương 544

Đan dược này là Nguyên đan tứ phẩm, luyện chế có lẽ có chút khó khăn.

Nhưng không sao cả, dược liệu trong kho dược liệu đều là có sẵn. Dành một buổi tối có thể luyện được 1-2 viên. Ngày mai khi quyết đấu với La Khởi, phần thắng của hắn sẽ rất lớn.

Người khác có thể sẽ thấy đau lòng khi dùng một viên đan dược cho một trận đấu.

Nhưng Cửu Thiên thì không, với hắn, chỉ cần có thể luyện được thì đều không thành vấn đề.

Hắn hít sâu một hơi rồi tiến vào phủ đệ hư không.

Sau khi đi đến Tàng Dược Điện, lấy ra mười cái lô đỉnh rồi chọn thuốc, Cửu Thiên bắt đầu luyện đan.

Rất nhanh, mùi thuốc đã lan khắp phủ đệ hư không.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Cửu Thiên hoàn toàn đắm chìm trong việc luyện đan.

Tứ phẩm Nguyên Đan thật sự rất khó luyện, đến bây giờ Cửu Thiên đã thất bại bảy tám lần, lãng phí rất nhiều dược liệu.

May mắn là Tàng Dược Điện rất lớn, chút dược liệu đó không tính là gì.

Về cơ bản, chỉ cần là đơn thuốc cho võ giả thì dược liệu cần dùng sẽ không quá cao cấp. Chỉ cần lục lọi một chút trong đống dược liệu đều có thể tìm được. Vì vậy tuy có lãng phí nhưng Cửu Thiên không hề đau lòng.

Cửu Thiên vẫn tận dụng thời gian để luyện đan.

Nhưng những người hầu bên ngoài bắt đầu đến gọi Cửu Thiên ăn tối.

Nhưng họ gọi một lúc cũng không có ai đáp lại nên hai người hầu chỉ có thể oán trách rời đi.

Ánh hoàng hôn dần buông xuống, đêm thay thế ngày, bầu trời đen như nhuốm một vệt mực.

Vương Uyển nghe nói Cửu Thiên đã đóng cửa không ra nên nàng ta cũng không làm phiền. Nhưng Tiểu Văn lại không nhịn được tính tò mò mà chạy.

đến bên ngoài phòng Cửu Thiên rồi lén nhìn xem Cửu Thiên rốt cuộc ở trong phòng làm gì.

“Hừ, khẳng định không phải đang tu luyện, chẳng có chút canh kình dao động gì cả”

Tiểu Văn len lén đẩy cửa phòng Cửu Thiên.

Nàng ta nhìn khắp tứ phía cũng không tìm thấy bóng dáng Cửu Thiên.

“Thật kỳ lạ, hắn ta chạy đi đâu rồi?”

Tiểu Văn sờ đầu, nàng ta có chút bối rối.

Rõ ràng Cửu Thiên đang ở trong phòng này, sao lại biến mất rồi.

“Chẳng lẽ tên người xấu này lẻn ra ngoài làm chuyện xấu sao? Mình đã nói hắn là người xấu mà.

Hừ, nhất định là như vậy, mình phải lập tức nói cho Vương sư tỷ.”

Tiểu Văn dậm chân thầm mắng.

Ngay khi chuẩn bị rời đi, nàng ta đột nhiên nhìn thấy một điểm đen sáng bóng trôi nổi ở giữa phòng.

Mặc dù căn phòng cũng tối đen như mực, nhưng điểm đen này tối đến bất thường nên buộc nàng ta phải nhìn thấy.

“Hả? Đây là cái gì?”

Tiểu Văn vươn tay tóm lấy điểm đen.

Ngay sau đó, một lực hút khổng lồ từ điểm đen truyền ra, Tiểu Văn lập tức bị hút vào phủ đệ hư không.

Tiểu Văn hét lên rồi đến một nơi mà lẽ ra nàng ta không nên vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.