Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 548



Chương 548

Sau đó, đập vào mắt nàng ta là Tiểu Văn đang khóc lớn và Cửu Thiên ngồi bên cạnh, còn cả…một chiếc giường đầy máu.

Quần áo của Tiểu Văn xộc xệch, khóc bù lu bù loa, vừa thấy Vương Xuyến sư tỷ cô ta đã khóc to hơn rồi lao ra ngoài.

Sắc mặt của Vương Xuyến sư tỷ thay đổi, cô ta nhìn Cửu Thiên, sau đó rút vũ khí ra. Vài người hầu thấy vẻ mặt đầy sát khí của Vương Xuyến đều sợ hãi không dám đến gần.

Vương Xuyến nhìn Cửu Thiên nghiến răng nghiến lợi, nói: “Đồ cầm thú.”

Cửu Thiên nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tôi muốn nói đó chỉ là vết máu bầm, liệu cô có tin không?”

Cả người Vương Xuyến run rẩy, cô ta thật sự định lao lên liều mạng với Cửu Thiên.

Nhưng nghĩ đến tu vi đáng sợ của hắn, chút lý trí còn sót lại ngăn không Vương Xuyến liều chết ở đây.

Cửu Thiên quả thật chẳng biết phải nói gì.

Hắn không hiểu sao lại như thế này, vốn dĩ gần đây danh tiếng của hắn đã rất kém, giờ lại xảy ra chuyện này, e rằng cả đời hắn sẽ gắn với cái danh cướp tình bẻ hoa kiếm.

Vương Xuyến nói to: “Cửu Thiên, tôi chắc chẫn sẽ báo cáo chuyện này cho sư tôn, cậu cứ chờ bị tống vào địa lao của học viện đi.”

Cửu Thiên nhìn cô ta với vẻ buồn bực, sau đó thở dài.

Vương Xuyến quay người rời khỏi đó, trước khi đi cô ta còn đóng cửa phòng. Để mấy người hầu không biết chuyện gì đã xảy ra.

Vương Xuyến liếc mấy kẻ đang ngó nghiêng kia, nói to: “Mấy người ở đây trông coi cẩn thận, nếu hắn ta có bất cứ hành động nào, phải lập tức báo cho tôi biết.”

Mấy người hầu đáp to, Cửu Thiên ở trong phòng cũng nghe rất rõ.

Thật ra hắn mong rằng Hoắc Sơn sư tôn có thể đến đây, với sự hiểu biết của mình, chắc hẳn ông ta có thể hiểu là hắn vô tội.

Nhưng còn chuyện cởi quần áo để chữa trị vết thương thì hắn không biết nên giải thích thế nào.

Hầy, thật là phiền phức.

Càng nghĩ càng loạn, cuối cùng Cửu Thiên nhắm mắt không nghĩ nữa.

Hắn nhắm mắt tập trung suy nghĩ, lười quan tâm đến những thứ kia, muốn trách thì cứ trách.

Ở bên ngoài, Vương Xuyến chưa đi được bao xa thì đã thấy Tiểu Văn đang nổi giận đập đồ rồi đá cánh cửa bằng đồng.

Vương Xuyến chợt cảm thấy có gì đó sai sai.

Dáng vẻ này không giống người vừa bị phá thân, hơn nữa, sức của Tiểu Văn trông cũng mạnh hơn người thường.

Vương Xuyến bước nhanh đến, khẽ hỏi cô ta: “Tiểu Văn, đừng nổi giận, sư tỷ muốn hỏi muội mấy câu hỏi.”

Tiểu Văn ngước đôi mắt đỏ ửng, nói: “Sư tỷ, muội muốn giết chết đồ khốn nạn kia. Muội biết muội không đánh lại hắn, nhưng muội quyết tâm phải giết chết hẳn. Hắn cợt nhả, còn cướp cả sự trong trắng của muội. Muội muốn ngọc nát đá tan với hắn.”

Vương Xuyến khẽ nói: “Hắn thật sự cướp trinh tiết của muội sao? Tiểu Văn, bên dưới của muội… có đau không?”

Tiểu Văn hơi ngạc nhiên, nhưng cô ta cũng không phải cô gái ngu ngốc chẳng biết gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.