Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 79: Chương 79




Một ngày sau, trạch viện của nhà họ Mục.
Mục Hải nhìn Mục Phong và Mục Kiếm Đình, tức giận vô cùng.
“Ta mới bế quan được hai ngày, trong nhà vậy mà xảy ra chuyện mất mặt như vậy.

Mấy đứa còn không nói cho ta.

Bây giờ cả thành phố Long Cửu e rằng không có ai không biết Mục Phong con đường đường có tu vi nội canh cấp bảy lại thua một Cửu Thiên mới vừa luyện ra cương khí chưa lâu!”
Mục Hải hằn học vỗ bàn, bàn bát tiên thượng hạng bị một chưởng đập thành bột, bắn ra tứ phía.
Mí mắt của Mục Phong giật giật, thấp giọng nói: “Mục Phong vô cùng, khiến ba...!khiến gia chủ thất vọng rồi.
Mục Hải nói: “Ba không muốn nghe con nói chuyện, Mục Kiếm Đình, cháu nói, lúc đó là sao.”
Mục Kiếm Đình liếc nhìn Mục Phong, khẽ đáp, sau đó từ từ nói lại một lượt sự việc xảy ra ngày hôm đó.
Khi nói đến đoạn Cửu Thiên và Mục Phong đấu quyền, Mục Hải xoay đầu nói với Mục Phong: “Mục Phong, tiểu phá diệt quyền của con vậy mà không bì được quyền pháp của cậu ta? Nhà họ Cửu không có quyền pháp lợi hại, cái cậu ta sử dụng là loại quyền pháp nào?”
Mục Phong sợ sệt nuốt nước bọt, nói: “Là...!là tiểu phá diệt quyền!”
Lời này vừa dứt, Mục Hải lập tức sửng sốt thốt lên.
“Con nói lại lần nữa?”
Mục Phong nghiến răng nói: “Cảm giác của con không sai.

Quả thật là tiểu phá diệt quyền.


Chỉ là tiểu phá diệt quyền của cậu ta hình như còn kèm theo lực lượng của Liệt Hỏa Kim Thân.”
Mục Hải tức giận trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Mục Phong.
Nhìn ánh mắt của Mục Phong vô cùng kiên định.

Mục Hải hy vọng Mục Phong là đang nói dối, nhưng rõ ràng lời Mục Phong nói là sự thật.
Hít một hơi khí lạnh, Mục Hải nói: “Dùng cảnh giới vừa bước vào nội canh, bèn có thể đánh bại con với tu vi nội canh cấp bảy.

Dùng một quyển quyền pháp tàn khuyết, có thể luyện ra quyền pháp lợi hại hơn bản gốc.

Cửu Thiên của nhà họ Cửu, rốt cuộc là yêu nghiệt gì.

Ba bây giờ rất nghi ngờ, đằng sau Cửu Thiên có cao nhân đang chỉ điểm hay không.”
Mục Phong gật đầu nói: “Rất có khả năng.

Lần này Cửu Thiên tu luyện quay về, lưng đeo một thanh trọng kiếm.

Khi con và cậu ta giao thủ thì cảm nhận được kiếm của cậu ta rất cổ quái, thiết nghĩ không phải là vật tầm thường.”
“Vậy thì đúng rồi.”
Mục Hải thở dài một tiếng.
“Trước tiên dạy công pháp, rồi cho vũ khí.

Đây là con đường mà danh sư truyền thụ cho đồ đệ.

Người của nhà họ Cửu, sợ rằng vẫn không dạy ra được thiên tài như này.”
Mục Kiếm Đình thầm nghiến răng, trong lòng vô cùng đố kỵ.
Hắn ta thật sự không thể chấp nhận tên phế vật như Cửu Thiên cũng có thể có được cao nhân chỉ điểm, cá muối trở mình.

Mà võ giả có thiên phú không tệ như hắn ta lại không có cơ duyên như này.
Thật sự là giẫm phải vận may cứt chó mà, Mục Kiếm Đình thầm nói trong lòng.
Hắn ta lại không biết, thực lực của Cửu Thiên thật ra quá nửa đều là dựa vào khổ tu mà có.
Kẻ yếu chỉ có thể nhìn thấy hào quang và cơ duyên của cường giả, lại không nhìn thấy sự đau khổ và vất vả đằng sau của cường giả.

Khi bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài cửa bổng truyền tới tiếng ồn ào.

Âm thanh từ xa tới gần, càng lúc càng lớn.
Mục Hải hơi nhíu mày, nói với Mục Kiếm Đình: “Ra ngoài xem thử xem xảy ra chuyện gì mà ồn ào như vậy.

Càng ngày càng không có quy tắc, xem ra dạo này mấy đứa sau khi có được một ít đan dược, đều có chút đắc chí rồi, cần phải giáo huấn một phen mới có thể đi đúng hướng.
Mục Phong chỉ có thể gật đầu, Mục Kiếm Đình bước nhanh ra ngoài.

Sau đó, Mục Kiếm Đình dẫn một người quay lại, chính là Mục Tín của nhà họ Mục.
Sắc mặt của Mục Kiếm Đình rất khó coi, nếu không phải vì sự việc quan trọng, hắn ta thật sự không muốn vào lúc này nói sự việc cho ông nội Mục Hải.
Nhưng hết cách rồi, chuyện này quá quan trọng, nếu không nói cho ông nội Mục Hải, đợi sau này ông nội biết được, vậy tội sẽ càng lớn hơn.
Trên mặt Mục Tín kèm vết thương, dưới mũi còn có vết máu, dáng vẻ chiến bại quay về.
Mục Hải nhìn thấy bộ dạng này của Mục Tín thì tức giận, lớn giọng nói: “Mục Tín, cháu lại đi đâu gây chuyện?”
Mục Hải lắp ba lắp bắp nói: “Không có gậy chuyện.

Chỉ là Cửu Đình Chi của nhà họ Cửu...!anh ta...!anh ta...”
Hai chữ “anh ta”, Mục Tín lắp ba lắp bắp nói cả nửa ngày cũng không nói được câu sau.
Mục Hải trừng mắt: “Cậu ta làm sao.

Lẽ nào cháu không đánh lại cậu ta?”
Cả người Mục Tín run lên, sau đó cúi đầu nói: “Gia chủ tinh mắt, cháu thật sự không đánh lại anh ta, trong nhà có rất nhiều anh em đều bị tên khốn của nhà họ Cửu đánh.”
Mục Hải đầu tiên là sững người, sau đó lớn giọng quát: “Cháu nói cái gì? Đan dược của cháu là ăn không à?”
Mục Tín bị quát tới mức đau tai, lùi lại mấy bước, nói: “Gia chủ, vốn sau khi bọn cháu sử dụng đan dược, tên Cửu Đình Chi căn bản không phải là đối thủ của bọn cháu.


Nếu không phải lần trước thằng oắt Cửu Thiên kia ra tay thì cháu sớm đã...”
Nói đến đây, Mục Kiếm Đình hằn học trừng mắt với Mục Tín, thật sự là còn đổ thêm dầu vào lửa, vừa rồi ông nội còn đang tức giận vì chuyện này.
Mục Tín trực tiếp nuốt lại lời phía sau vào trong bụng, Mục Hải tức giận nói: “Tiếp tục nói.

Nếu bọn họ vốn đánh không lại mấy đứa, vậy lần này là sao.

Lại là Cửu Thiên kia ra tay sao? Cậu ta rảnh rỗi không có việc gì làm, ngày ngày tìm mấy đứa gây phiền phức?”
Mục Tín thấp giọng nói: “Lần này Cửu Thiên không xuất hiện.”
“Vậy là Cửu Minh ra tay sao?”
Mục Hải hỏi tiếp.
“Cũng không phải.

Lần này không có ai giúp đỡ, chỉ là tên Cửu Đình Chi đó, hình như cũng sử dụng đan dược, tu vi tăng lên một bậc.

Hơn nữa lực lượng còn mạnh hơn bọn cháu, bọn cháu cứ như vậy mới thua trong mơ hồ.”
Nói tới cuối cùng, giọng nói của Mục Tín đã vô cùng nhỏ.\b\b\b\b\b\b\b\b.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.