Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 1034



Chương 1034

“Tôi nói cho cậu biết, tôi không muốn nói chuyện vô nghĩa với cậu, bây giờ, ngay lập tức, biến mất khỏi mắt tôi!”

“Ngày mai, tôi sẽ tìm người thu dọn đồ đạc đưa Mục Tuyết trở về!”

“ Nếu cậu dám ngăn cản, đừng trách tôi trở mặt!”

Triệu Nam Thiên im lặng không lên tiếng.

Lý Khả Hân nghe không được, gượng gạo nói: “Dì làm sao vậy, chuyện này sao có thể trách anh Nam Thiên được? Đêm nay cả bốn người chúng ta đều ăn hết rồi, chúng ta cũng chẳng bị làm sao cải”

Dì Đào vẻ mặt lạnh lùng nói: “Miệng lưỡi sắc bén, chỗ này đến lượt cô nói chuyện sao?”

Nói xong lại đưa tay lên định tát thêm lần nữa.

Nhưng lần này lại đã bị Triệu Nam Thiên giữ chặt.

Dì Đào chế nhạo nhìn Triệu Nam Thiên: “Làm sao vậy, tôi đánh cô ta, cậu thấy đau lòng sao?”

Triệu Nam Thiên hít sâu một hơi: “Dì Đào, cô ấy cũng là bạn của Mục Tuyết, Mục Tuyết xảy ra chuyện, trách nhiệm vốn là của cháu, em ấy không cố tình chống đối dì, dì đừng so đo với em ấy.”

dì Đào rút tay về: “Bạn bè? Mục Tuyết từ khi nào lại đi chơi với loại bạn bè như thế này, tại sao tôi không biết?”

Vu Chiến không nghe được nữa: “Dì sao vậy? Đánh cũng đánh rồi, măng cũng mắng rồi, sao còn ăn nói khó nghe như vậy?”

“Khả Hân thì làm sao, tại sao cô ấy lại không xứng làm bạn với Tô Mục Tuyết?”

Dì Đào lười trả lời, quay lại chất vấn Triệu Nam Thiên: “Bình thường ở nhà, đến khói dầu tôi cũng không để cho dính một chút vào Mục Tuyết, cậu còn có thể dám đưa con bé đi ăn ở cái nơi thấp kém bẩn thỉu như Đại Long đó saol”

Dì ấy ngày càng trở nên càng tức giận hơn: “Cậu muốn làm cái gì, giết người sao?”

Vu Chiến khó chịu nói: “Đại Long thì làm sao? Tôi đã ăn ở đấy hơn 20 năm cũng chưa gặp chuyện gì!”

Dì Đào rõ ràng trách mắng: “Thật không có quy củ, tôi cùng Triệu Nam Thiên nói chuyện, khi nào thì đến phiên cậu lắm mồm xen vào!”

Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị người mở ra.

Tô Mục Tuyết cắn môi hỏi: “Đã ầm ï đủ chưa?”

Triệu Nam Thiên vội vàng bước tới: “Sao em lại đi ra đây?”

Giọng điệu của Tô Mục Tuyết vần có chút yếu ớt: “Em không sao.”

Dì Đào cũng quay đầu lại: “Mục Tuyết, con có sao không?”

Mặt Tô Mục Tuyết lạnh đi: “Tôi thì sao? Nếu tôi chết, đó không phải là điều mà bà muốn sao?”

Dì Đào thở phào nhẹ nhốm: “Mẹ không muốn cãi nhau với con, mấy hôm nữa theo mẹ trở về!”

Tô Mục Tuyết hỏi ngược lại: “Dựa vào đâu?”

Dì Đào khó chịu: “Dựa vào đâu? Tên họ Triệu này đã phải đưa con vào bệnh viện. Nếu con tiếp tục ở lại đây làm sao mẹ có thể yên tâm được?”

Tô Mục Tuyết giải thích: “Về chuyện này tôi không trách Triệu Nam Thiên hay bất cứ ai cả, có trách chỉ trách chính bản thân mình đã không nói trước với anh ấy việc mình bị dị ứng hải sản.”

Dì Đào càng ngày càng tức giận: “Sao chính con biết mình dị ứng hải sản rồi mà vẫn còn ăn?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.