Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 106: Chương 106





Trò chuyện mấy câu.

Tôn mập lấy một tờ hợp đồng chuyển thành nhân viên chính thức đưa qua.

Triệu Nam Thiên xem rồi nói: “Từ Minh đâu? Làm chung luôn đi.”
Sắc mặt Tôn mập tối tăm.

Chuyển chính thức cho Từ Minh cũng không có gì, chỉ là việc nhỏ đối với gã ta mà thôi.

Nhưng vấn đề là người nói câu đó là Triệu Nam Thiên, nếu thật sự nghe lời anh ta thì đội trưởng phòng bảo vệ này là mình hay là anh ta?
Chó săn nhảy ra hét: “Mẹ kiếp, cho mày chuyển chính thức trước đã là đội trưởng Tôn khai ân rồi, Từ Minh mới tới mấy ngày, sao có thể nhanh như vậy?!”

Hắn ta vừa dứt lời tì trong văn phòng im lặng có tiếng kêu đau đớn vang lên.

Người ra tay là Triệu Nam Thiên, giơ chân đá vào bụng tên chó săn.

Mặc dù không dùng sức, nhưng anh nắm chuẩn thời cơ, ngay khi đối phương đang thở, bị Triệu Nam Thiên đạp cho tắt thở.
Chó săn ôm cổ họng ho khan, sắc mặt cũng bị nghẹn tới mức đỏ lên.

Ghế dựa bị kéo ra, chiếc bàn hoạt động, tiếng ồn ào vang lên trong văn phòng.

Bầu không khí vốn đã áp lực nay như bị người khác châm ngòi, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Triệu Nam Thiên làm như không nghe thấy, vẫn nở nụ cười nhìn chằm chằm tên chó săn: “Tao với đội trưởng đang nói chuyện, liên quan gì tới mày?”
“Triệu Nam Thiên, mày đừng ngông cuồng!” Chó săn bị trào phúng đỏ mặt tía tai, những người khác cũng đều xách dao găm nóng lòng muốn thử.
“Mày không phục hả?” Triệu Nam Thiên vẫn cười.

Trước kia anh không muốn rước phiền toái nên vẫn làm người kín tiếng, bây giờ nếu đã muốn lên chứng thì cũng phải bày ra thái độ.
Vứt dứt lời, anh nhìn lướt qua văn phong.

Trong văn phòng rộng lớn được phân biệt rạch ròi, bốn năm người đi theo Tôn mập, một đám người còn lại rõ ràng giữ trung lập, xem ra 300 triệu kia cũng không phải là không có hiệu quả.

Ít nhất từ hôm nay trở đi, phòng bảo vệ đã không còn bền vững như sắt thép.
Tên chó săn giật mình, lúc này mới ra tên trước mặt mình chính là một tên nham hiểm, chẳng những một mình đánh gục hơn một nửa phòng bảo vệ mà còn không nể mặt anh năm.


Quan trọng nhất là có thể khiến anh năm ủ rũ rời đi, anh ta thật sự không có bối cảnh gì sao?
Hắn ta chột hạ nên chân cũng mềm, phản xạ lùi về sau nửa bước.
Tôn mập phát hiện mọi người cứ là lạ, dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy tên thuốc hạ, mồm vội vàng nói: “Được rồi, mọi người đều là đồng nghiệp, có gì đâu mà nói.”
Mấy tên chó săn đưa mắt nhìn nhau, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác này rất kỳ lạ, cứ như không phải là họ đối mặt với con người, mà như một con dã thú.

Bốn năm thanh dao găm, mặc dù có thể để lại dấu vết trên người Triệu Nam Thiên, nhưng chắc chắn sẽ có mấy tên xui xẻo trả giá thảm trọng, khiến họ quần ẩu đánh ác thì còn được, chứ chẳng ai muốn thở vận mệnh dưới tay Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên nể mặt Tôn mập, vội gật đầu: “Phải phải, đội trưởng Tôn nói phải lắm, là tôi lỗi mãng, các anh em đừng để trong lòng.”
“Cậu nhóc Từ Minh này biểu hiện không tồi, thực ra tôi cũng muôn thưởng thức cậu ấy.

Cho dù cậu Triệu không nói thì tôi cũng chuẩn bị chuyển chính thức cho cậu ấy đấy.” Tôn mập tự tìm bậc thanh cho mình.

Nhưng đang nói, ông ta bỗng cười tủm tỉm nói: “Mọi người lúc mới tới phòng bảo vệ đều như vậy.

Bản lĩnh của chú Triệu ai cũng thấy rồi, không có người nào nói gì đâu.”

“Tuy nhiên… Từ Minh chỉ là người mới, tôi cũng không tiện ngoại lệ cho cậu ấy.”
Triệu Nam Thiên không tiếp lời mà chờ câu cuối cùng của Tôn mập.
“Thế này đi, tôi sẽ phê công việc cho cậu ấy, nếu có thể hoàn thành thì tôi sẽ cùng phê duyệt báo cáo xin chuyển chính thức của hai người.” Tôn mập híp mắt, bàn tay càng ngày càng dùng sức bóp ly trả.

Đây là giới hạn thấp nhất của gã, nếu Triệu Nam Thiên còn không chấp nhận thì chỉ còn cách cá chết lưới rách.
Trong văn phòng ồn ào lại trở nên tĩnh lặng, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên vô cùng nặng nhọc.

Từ Minh tiến lên nửa bước, cầm chặt một cái ghế dựa.

Nếu Triệu Nam Thiên muốn đánh nhau thì chắn chắn cậu ta sẽ xông lên đầu tiên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.