Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 1089



Chương 1089

Trong lòng của hắn rõ ràng, Triệu Nam Thiên mặc dù không nói gì, nhưng mà thái độ đã rất rõ ràng.

Vượt qua tình bạn học cũ thì không có vấn đề, nếu là làm bạn thân?

Chỉ sợ khó khăn!

Đúng lúc Vụ Chiến mới từ trong phòng khách ra, anh ta lôi kéo người không thả: “Kim Khải, cậu đến giúp đỡ anh em tôi!”

Vu Chiến trào phúng: “Cục trưởng Vương, đây không phải anh đang nói đùa chứ, anh đường đường là một cục trưởng, tôi giúp anh thế nào?”

Chuyện vừa rồi mặc dù anh ta không thấy tận mắt, nhưng mà cũng có thể đại khái đoán ra được.

Hiện tại đắc tội người khác, hiểu rõ mình đi, vừa rồi run lúc này oai phong để làm gì?

Vương Huy vẻ mặt khổ sở: “Ngay cả anh cũng cười nhạo tôi?”

Vu Chiến mắng một câu: “Con mẹ nó đáng đời anh, tự mình chuốc lấy!”

Vương Huy giữ chặt anh ta, “Đừng, Kim Khải, anh giúp tôi giải thích với Nam Thiên một chút.”

Vu Chiến thấy dáng vẻ hồn bay phách tán của anh ta, cũng có chút không đành lòng: “Vương Huy, muốn nghe tôi nói thật?”

Vương Huy gật đầu: “Đương nhiên!”

Vu Chiến đốt thuốc: “Vậy tôi nói thật cho anh biết, anh hôm nay quả thực đã làm sail”

“Lớp trưởng là gì của anh? Một tên cặn bã điển hình, không ngờ rằng, anh vậy mà cùng bắt tay với anh ta, ép buộc tôi và Nam Thiên!”

“Làm sao, anh cho rằng Nam Thiên giải ngũ, cuộc sống cũng không bằng anh?”

“Tôi nói cho anh biết, Vu Chiến tôi đời này ai cũng không phục, nhưng nhận Nam Thiên là anh em, đừng cho rằng anh là lãnh đạo, trong mắt tôi, anh cũng như người bình thường!”

“Tính cách của Nam Thiên anh cũng rõ ràng, việc này không thể gấp, chờ sau này hãy nói đi.”

Vương Huy không lên tiếng, anh ta lại làm sao không rõ điều này.

Hôm nay việc này coi như cho qua, còn quan hệ với Triệu Nam Thiên cũng không cách nào giống như lúc trước.

Trở lại cạnh phòng khách, một đám nam sinh uống rượu oẳn tù tì, chơi vẫn rất náo nhiệt.

Thấy bọn họ trở về, có người đi theo ồn ào.

“Vương Huy, sao giờ mới trở về?

Chúng tôi uống nhiều rồi, chúng ta lúc nào thì đi tăng hai?”

“Đúng đấy, lớp trưởng, đợi lát nữa các anh cũng không thể giữ chừng bỏ chạy!”

Hoàng Nam không còn tâm tư đi tăng hai, vừa rồi với hàng xóm hoàn toàn mất hết mặt mũi.

Đoán chừng việc này ngày mai sẽ truyền ra hết các bạn học cũ, đến lúc đó, trưởng lớp là anh ta còn có thể có uy nghiêm cái gì?

Đâu còn có mặt mũi lại theo đuổi Dương Nhật Lệ?

Nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn về phía Triệu Nam Thiên cũng càng thêm âm trầm.

Có người nhìn ra không đúng “Lớp trưởng, anh sao thế?”

Hoàng Nam tìm được cớ trút hết ra: “Triệu Nam Thiên, có người ban học cũ như thế? Anh ta quen biết Hùng Phị, vì sao không nói sớm? Còn gài bãy lừa tôi, anh ta cũng được đó!”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.