Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 115: Chương 115





Ông lão như đoán được chuyện gì mà cứ đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Triệu Nam Thiên rồi nói: “Nhóc con, tôi đúng là nhìn không ra, dã tâm của cậu cũng không hề nhỏ đâu.”
Triệu Nam Thiên thành thật hỏi: “Ông lão, ông có thể giúp tôi không?”
Ông lão nói một câu có vẻ bí hiểm: “Đúng là tôi có thể giúp, nhưng còn phải xem cậu muốn điều tra đến bước nào.”
Triệu Nam Thiên tiếp tục hỏi: “Ông có thể giúp tôi đến bước nào?”
Ông lão phá vỡ: “Tôi có thể lên đến trụ sở chính, xuống công ty xây dựng và bộ phận dự án của giai đoạn 3, thậm chí còn điều tra được cả nhà thầu và bộ phận an ninh các cậu.

Dù là một nơi cũng không thể bỏ qua được.

Mà cậu cảm thấy mình có thể can thiệp vào một chuyện rắc rối như vậy sao?”

Triệu Nam Thiên chợt cảm thấy có chút sửng sốt.

Mặc dù trong lòng anh cũng đã đoán trước từ lâu, nhưng khi chính anh nghe qua lại lại là một chuyện khác.
Hỏi sao Tôn mập mạp lại có thể cầu gì được nấy như vậy.

Gã ta vừa có thể sai khiến người khác lại vừa có thể mượn được xe sang, hóa ra là vì chuyện tình cảm với một nhân vật lớn ở tổng công ty.

Nếu anh thực sự phơi bày chuyện này ra, thì anh cũng không biết bản thân mình đã đụng vào lợi ích của bao nhiêu người?
Mà chưa nhắc đến việc anh có thể phơi bày chuyện này ra được không, cho dù anh có gặp may mà làm được việc đó thì sau này anh cũng sẽ có vô số kẻ thù, chứ chẳng nói đến việc được thăng chức?
Đến lúc đó, Triệu Nam Thiên anh sẽ trở thành con chuột mà mọi người qua đường đều muốn đánh chết.

Nếu vậy thì anh làm sao có thể đứng vững trong công ty này được nữa?
Sau nửa tiếng đồng hồ, Triệu Nam Thiên mới đi từ bộ phận an ninh đi ra.
Lúc này, Từ Minh vẫn đang đứng đợi ở bên ngoài.

Mặc dù cậu ta không biết hai người ở bên trong đã nói những chuyện gì, nhưng mà khi nhìn thấy sắc mặt Triệu Nam Thiên, cậu ta đoán chuyện rắc rối lần này chắc chắn là không hề nhỏ.
Trên đường trở về, Triệu Nam Thiên cũng không giấu gì mà nói hết mọi chuyện một cách đơn giản cho cậu ta nghe.

Sau khi nghe xong, Từ Minh tức giận đến mức lớn giọng mà mắng: “Tên Tôn mập mạp này thật đúng là một kẻ nham hiểm.

Gã ta chắc chắn là đã tính kế chúng ta để hai người chúng ta trở thành kẻ xấu và không được lòng mọi người.”
Triệu Nam Thiên cũng cười khổ theo: “Nếu là việc tốt thì tôi nghĩ cũng không đến lượt anh em chúng ta đâu.”
Mặc dù Từ Minh đã định bỏ qua nhưng cậu ta vẫn cảm thấy oán hận mà nói: “Mẹ kiếp, cho dù tôi thật sự bị sa thải, tôi cũng không thể để cho tên Tôn mập mạp kia sống yên được.”
“Từ Minh, cậu đã từng nghe qua câu nói này chưa?” Triệu Nam Thiên châm một điếu thuốc.
Khi khói thuốc bị gió thổi bay, anh mới nhẹ giọng nói: “Càng mạo hiểm, càng thu được nhiều lợi ích.”
Từ Minh hoảng sợ đến mức đột nhiên phanh mạnh một cái làm cho Triệu Nam Thiên thiếu chút nữa là lao về phía trước.
Cậu ta cũng không để ý mà xin lỗi, chỉ kinh ngạc hỏi: “Anh Thiên, anh nhất định phải xen vào chuyện này sao?”
Triệu Nam Thiên bị sặc khói thuốc mà ho khan một trận.

Một lúc sau, anh mới trợn tròn mắt nhìn về phía cậu ta rồi nói: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cậu muốn cả đời làm một bảo vệ nhỏ bé.”

Từ Minh vội vàng nói: “Anh Thiên, chúng ta chưa nói đến lợi ích nhưng độ mạo hiểm của chuyện này lại quá lớn rồi.

Anh hãy thử suy nghĩ lại một chút, nên chúng ta làm vậy thì chúng ta sẽ động vào lợi ích của bao nhiêu người chứ? Giết chết người tài thì chẳng khác nào giết chết cha mẹ người ta.

Nếu chúng ta thực làm chuyện này thì có khác nào muốn phơi xác ở trên đường phố đâu chứ?”
Sợ Triệu Nam Thiên hiểu lầm, cậu ta còn vội vàng giải thích một câu: “Đương nhiên, Từ Minh tôi cũng không phải là một người sợ chết.

Nhưng chỉ vì chút lợi ích trong tay Tôn mập mạp mà phải liều mạng như vậy thì thật không đáng chút nào.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.