Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 133: Chương 133





Hai người lưu số điện thoại cua nhau rồi vẫy tay chào tạm biệt.

Lúc ngồi trên xe, Triệu Nam Thiên cẩn thận hỏi: “Phải rồi, chị với bác sĩ Thư kia trò chuyện gì vậy?”
Mạnh Nhã không trả lời mà cảnh giác nhướng mày: “Sao anh biết cô ấy họ Thư?”
Triệu Nam Thiên giật mình, nhưng không biểu hiện ra: “Cô ấy đeo thẻ nhân viên trên ngực, có viết tên mà.”
Mạnh Nhã hừ lạnh: “Còn bảo là không có ý với nữ bác sĩ.

Đang yên đang lành nhìn ngực người ta làm gì?”
Triệu Nam Thiên nào dám nói tiếp, vội vàng ngậm miệng.

Mạnh Nhã lại không buông tha: “Nhưng anh nói vậy làm tôi mới nhớ ra, ánh mắt của bác sĩ Thư nhìn anh cũng không bình thường.

Hay là để tôi tác thành cho hai người? Tôi có số điện thoại của cô ấy nè.”
Triệu Nam Thiên nghe cô ta càng nói càng đáng sợ, càng không dám tiếp lời.


Mạnh Nhã bực mình, thật lâu sau mới rặn ra một câu: “Hứ, có tà tâm không có tặc đảm!”
Thấy sắp tới khu nhà, cô ta bỗng hỏi: “Ê, có phải anh thích con gái ngực bự không?”
Triệu Nam Thiên sửng sốt: “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Đừng giả ngu! Bác sĩ Thư vóc dáng không tồi, nếu anh không thích thì anh nhìn chằm chằm ngực cô ấy làm gì?” Mạnh Nhã không phục, đồng thời cô còn cúi đầu liếc mắt, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì mà bỗng bật cười.
Triệu Nam Thiên sởn tóc gáy: “Cô cười cái gì?”
Mạnh Nhã đắc ý: “Mặc dù tôi không bằng bác sĩ Thư, nhưng ăn đứt nữ thần Tô của anh.

Sao? Anh muốn thử xúc cảm không?”
Triệu Nam Thiên quay đầu sang, chỉ thấy cô mím môi, trông rất giống yêu tinh có sừng có đuôi nhọn.
Mạnh Nhã lái Porsche chạy vào khu nhà.

Theo ô tô tắt máy, hai người đều có tâm sự trở nên im lặng.
“Hôm nay cảm ơn cô đã uống rượu với tôi.

Tôi về ký túc xá trước, hôm sau tôi sẽ mời cô.” Triệu Nam Thiên nói rồi muốn xuống xe.

Mạnh Nhã nói trước: “Anh không vào nhà ngồi một lát à?”
Triệu Nam Thiên vốn định từ chối, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại đổi giọng: “Khuya thế này rồi, có thích hợp không?”
“Anh đừng nói nhảm nữa, muốn vào thì vào, có ai ngăn cản anh đâu.” Mạnh Nhã xuống xe, mở cửa vào phòng, không biết là cố ý hay vô tình mà chỉ khép hờ cửa, cứ như biểu thị sắp xảy ra chuyện gì đó.
Lúc Triệu Nam Thiên vào nhà, vừa lúc nầy Mạnh Nhã khom lưng lấy dép lê, cặp đùi thon thả hoàn toàn lộ rõ, lại thêm đường cong tròn trịa, ngay cả hô hấp cũng trở nên nóng bỏng.
“Đứng ngây ra đấy làm gì?” Mạnh Nhã ngoảnh lại, đụng vào phải ánh mắt của Triệu Nam Thiên.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí nhanh chóng nóng lên.

Nhưng hai người còn chưa tới gần thì đã bị tiếng chuông đột ngột phá vỡ không khí.
Triệu Nam Thiên cầm di động ra xem, lại là Tô Mục Tuyết gọi tới.
“Xin lỗi, tôi có chút việc.” Triệu Nam Thiên áy náy nói.
Mạnh Nhã thiện giải nhân ý mỉm cười: “Đi đi, hôm nay tôi rất vui.” Nói xong, cô ta chủ động tiến lên chỉnh lại cổ áo cho Triệu Nam Thiên, dịu dàng nhìn anh rời đi.
Triệu Nam Thiên đi thật xa mới bắt máy.
“Anh đang làm gì?”
Nghe giọng Tô Mục Tuyết, Triệu Nam Thiên cau mày.

Hình như cô ấy uống rượu thì phải.

Anh bình ổn giọng điệu rồi mới nói: “Không làm gì hết.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.