Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 136: Chương 136





Tô Mục Tuyết định nói coi như anh còn tự biết thân biết phận, nhưng cô không kịp nói thì đã nghe anh bổ sung một câu: “Tôi là chồng cô.”
Cô trừng mắt: “Xí, anh thật mặt dày, tôi thừa nhận chưa?”
Triệu Nam Thiên không thèm cãi nhau với cô, còn căn dặn: “Sau này tôi không ở bên, nếu cô còn gặp phải tình huống như vậy, chẳng lẽ không biết gọi đồ ăn ngoài hay sao?”
Tô Mục Tuyết nhanh chóng quên đi chuyện đó, tức giận trợn trắng mắt: “Anh cho rằng tôi muốn chịu đói chắc?”
Triệu Nam Thiên chờ cô nói tiếp, nghe thấy cô nhỏ giọng lẩm bẩm, giọng vừa tủi thân vừa bất đắc dĩ: “Tôi lại không có tiền…”
Triệu Nam Thiên sửng sốt, sau đó gò má nóng ran, vừa đau lòng vừa buồn bực, sao mình lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ? Đúng là tính cách của Tô Mục Tuyết không tốt, nhưng để cô ấy ở nhà một mình bị đói, mình lại chạy đi uống rượu với người phụ nữ khác chẳng lẽ có lý lắm sao? Triệu Nam Thiên không khỏi áy náy, sau đó lấy 9 triệu tiền mặt trong túi quần đặt lên bàn trà.

Không ngờ Tô Mục Tuyết lại không chịu nhận, khinh thường nói: “Gì đấy? Muốn nuôi tôi hả?”
Triệu Nam Thiên biết cô ấy sĩ diện nên mượn cớ: “Không phải, sau này đồ ăn trong nhà tính thêm phần của tôi, đây là tiền ăn tôi dự chi trước.”
Đôi mắt Tô Mục Tuyết đỏ ửng, im lặng hồi lâu mới nói: “Vậy thì… phần của tôi xin khất, tháng sau phát tiền lương tôi sẽ bổ sung.” Nói rồi, cô đứng dậy.


Triệu Nam Thiên biết cô muốn tiễn khách, đã là một giờ rưỡi đêm khuya, anh cũng đứng dậy cáo từ: “Đã khuya lắm rồi, cô ngủ sớm đi, tôi về trước.”
Tô Mục Tuyết không tiếp lời, đi vào nhà vệ sinh trước, sau đó ôm một chiếc chăn mỏng cùng gối đầu ném lên sofa, lúc này mới mặt lạnh như tiền chạy lên lầu.
Triệu Nam Thiên sững sờ, cô ấy có ý gì? Muốn mình ngủ lại đây ư? Anh còn chưa kịp nghĩ nhiều thì Tô Mục Tuyết đã quay đầu lại ở chỗ cầu thang: “Hôm nay anh ngủ tạm đi, mai tan tầm tôi sẽ thu dọn phòng cho khách cho anh.”
Sợ Triệu Nam Thiên hiểu nhầm, cô lại giải thích thêm: “Anh đừng hiểu nhầm.

Vừa rồi anh nói muốn nấu cơm cho tôi mỗi ngày còn gì.

Gần đây tôi rất bận, cho nên sẽ về nhà trễ, anh ở lại đây sẽ tiện hơn.” Sau đó cô còn bổ sung: “Còn nữa, tôi chưa từng giữ ai ngủ lại nhà mình, cho nên trong nhà không có đồ dùng vệ sinh chỉ dùng một lần.

Nếu anh không chê thì dùng đồ của tôi đi.” Nói xong, cô xoay người vào phòng ngủ.
Triệu Nam Thiên không ngờ trải qua hiểu lầm tối nay, quan hệ giữa mình và Tô Mục Tuyết lại đột nhiên tăng mạnh.

Nghe ý của cô thì sau này mình có thể ở lại đây? Mặc dù chỉ ở phòng cho khách, nhưng Triệu Nam Thiên cũng không nản lòng, cơm thì phải ăn từng miếng mới được.

Nhất là lời giải thích của Tô Mục Tuyết khiến anh càng phấn khởi, mình là người đầu tiên ngủ lại trong căn nhà này ư? Điều này có ý nghĩa không hề tầm thường đối với anh!
Anh đứng đó sửng sốt hồi lâu mới tiêu hóa hết tin tức này, sau đó trải chăn ra sofa, thấp thỏm đi vào nhà vệ sinh.


Anh không mắc chứng thích sạch sẽ, cho dù một ngày không rửa mặt thì cũng không thấy có vấn đề gì, nếu thật sự không chịu được thì về ký túc xá lấy đồ dùng cá nhân của mình cũng chỉ tốn mấy phút thôi.

Nhưng nhớ tới lời dặn của Tô Mục Tuyết, anh lại không bận tâm tới chuyện đó nữa.
Đây là lần đầu tiên anh vào nhà vệ sinh của nhà Tô Mục Tuyết.

Tường được lót gạch men trắng, đồ trang trí trong nhà cũng đều có màu hồng, trông rất thiếu nữ.

Không có gì bất ngờ xảy ra, trong nhà vệ sinh cũng không có vật phẩm riêng tư của phụ nữ, chắc là mới được gom lại hết.

Có điều Triệu Nam Thiên không có sở thích rình rập riêng tư của người khác cho nên không cảm thấy thất vọng.

Tuy nhiên khi thấy ca nước hình Hello Kitty cùng với bàn chải gấu Pooh, anh vẫn rung động.


Dù gì đó cũng là đồ dùng riêng tư mà Tô Mục Tuyết đã dùng rồi.

Khi cầm bàn chải trên tay, nhịp tim của anh càng đập nhanh hơn.

Thế này có được coi là tiếp xúc thân mật với nữ thần không nhỉ?
Triệu Nam Thiên biết số lượng đàn ông ảo tưởng về Tô Mục Tuyết ở toàn bộ Đông Châu này không hề ít ỏi.

Nếu họ biết mình đã tiến thêm một bước, hơn nữa còn đang cầm bàn chải mà Tô Mục Tuyết từng dùng thì có ghen tỵ điên lên không nhỉ?
Đột nhiên anh cảm thấy suy nghĩ của mình hơi xấu xa, vội vàng nặn kem đánh răng, nhanh chóng vệ sinh xong xuôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.