Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 144: Chương 144





Anh cả có lòng nhiệt tình, vốn còn muốn bắt chuyện một câu, kết quả là nghe thấy người phụ nữ kia há mồm oán giận: “Ôi, sao còn có người trong phòng bệnh thế?”
Mặt Triệu Nam Thiên trầm xuống, người phụ nữ này có biết nói chuyện không? Cái gì gọi là sao còn có người? Phòng bệnh đương nhiên là có người, chẳng lẽ nơi này là địa ngục à?
Tính cách hai anh em gần giống nhay, đều không quá thích gây chuyện, đều muốn nhịn cho qua.

Nhưng chị dâu lại trái ngược hoàn toàn, tính cách chị dâu như môt thùng thuốc súng vậy: “Này, ăn nói kiểu gì đấy, có biết nói chuyện không, không có một chút lễ phép nào à?”
Người phụ nữ kia đánh giá chị dâu một chút, không hề che giấu khinh bỉ nơi đáy mắt, xì một tiếng nói: “Cái phòng bệnh dơ bẩn này, vừa loạn vừa ồn ào, còn có cô xem đi, những người này đều là người à? Còn dám uống rượu trong phòng bệnh, thật sự coi chỗ này là khách sạn đấy à?”
Triệu Nam Thiên nghe thấy lời này, một ngụm rượu mắc trong cổ, bị sặc đến đỏ mặt lên.


Người phụ nữ kia vẫn chưa buông tha, quay đầu nhìn về phía sau: “Chị Uông, em mặc kệ đấy, không phải chị nói muốn tìm cho em một gian phòng bệnh một người xa hoa à? Điều kiện ở nơi này kém như vậy, sao em có thể ở được chứ?”
Phía sau có một y tá nữ đi lên trước, kéo cánh tay người phụ nữ lại rồi nói: “Ôi, giường của bệnh viện luôn thiếu, đến nửa đêm phòng bệnh một người kia mới trống, trước tiên các người cứ chấp nhận một chút đi.


Người đàn ông phía sau cô ta cũng hùa theo: “Đúng vậy, em cũng đừng nhiều chuyện như thế, trước tiên cứ ở tạm chỗ này đi.


Vẻ mặt người phụ nữ thiếu kiên nhẫn: “Nhưng, nơi này dơ bẩn quá, không phải là nơi để cho người đợi đâu, được rồi được rồi.


Nói xong, cô ta trừng mắt nhìn người đàn ông một chút: “Anh còn đứng ngốc ở đấy làm gì? Mau đổi tất cả ga trải giường và chăn đơn đi, đổi thành của chúng ta! Còn có cái ấm nước kia nữa, cũng không biết đã bị người nào dùng qua, mau vứt đi, ôi bản chết mất!”
Nghe thấy người phụ nữ líu ra líu ríu bên kia, Triệu Nam Thiên không nhịn được nhắc nhở một câu: “Mời các người yên tĩnh một chút, mẹ tôi vừa làm phẫu thuật, cần được nghỉ ngơi, cảm ơn.



Người phụ nữ kia càng hăng hái, chế giễu nói: “Ui, ồn ào hả? Ồn ào thì đi thuê một phòng bệnh cao cấp, ở riêng một phòng đi!”
Nói xong, cô ta đánh giá Triệu Nam Thiên một chút, giọng điệu càng thêm khinh bỉ: “Có điều chỉ bằng tiền lương của một tên bảo vệ như anh, chắc không ở nổi phòng bệnh cao cấp đâu? Một ngày là 6 triệu tiền hộ lý, anh sẽ đau lòng chết đó!”
Triệu Nam Thiên tức đến bật cười, quả nhiên Mạnh Kiều nói không sai, tuy anh không để ý, nhưng trên thế giới này vẫn luôn có người mắt chó coi thường người khác.

Nếu như vì chính mình, anh sẽ nhịn, nhưng mẹ cần được nghỉ ngơi, sao có thể nhịn được?
Không đợi Triệu Nam Thiên phát cáu, người đàn ông kia nhảy ra: “Nhìn cái gì vậy, muốn đánh nhau à!”
Tuy anh ta không cao, nhưng lại thắng ở thân hình mập mạp, hơn nữa cổ còn đeo một dây chuyền vàng, khí thế rất đáng sợ.

Sao Triệu Nam Thiên có thể để anh ta vào mắt, tiến lên vài bước nói: “Anh có tiền đó là chuyện của anh, nhưng đây là bệnh viện, anh có biết phải giữ yên lặng không? Nếu như anh không biết đọc, thì có thể đọc cho anh nghe.



“Cậu… Cậu hù dọa ai?” Ngoài miệng người đàn ông vẫn cậy mạnh, nhưng dưới chân lại lùi về một bước.

Thực sự là áp lực của Triệu Nam Thiên quá lớn, đặc biệt là khi uống rượu anh xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay không quá cơ bắp, nhưng lại mang theo cảm giác rất mạnh mẽ, cộng thêm tâm trạng của anh không tốt, khiến người ta có loại cảm giác ngột ngạt người sống chớ lại gần.

Người phụ nữ cậy mạnh nói: “Làm sao, còn muốn đánh người à? Đây là bệnh viện đấy!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.